Chu Hầu gia cũng là người, dù trừng mắt nhìn con trai cũng không muốn để mỹ nhân kia nghĩ mình sợ nàng ta.
“Bá phụ, chuyện lần này dù sao cũng là Cảnh Mậu huynh đắc tội trước. Trước đây nàng là một ca nữ, người từng nghe nàng hát đương nhiên không ít, bị làm nhục cũng sẽ có, vì sao chỉ nhớ kỹ mình Cảnh Mậu huynh? Ta nghĩ người này hoặc là oán giận Cảnh Mậu huynh nói chuyện không xuôi tai, hoặc là trách hắn thay đổi cuộc đời của mình, hoặc... cũng có thể là bất đắc dĩ.” Tiêu Tồn Ngọc giải thích.
Thân là ca nữ, không khác gì lục bình.
Vận khí tốt thì gặp được công tử lương thiện cho ít tiền thưởng, nhưng thường đều bị người bình phẩm từ đầu đến chân.
“Nếu không phải con ta tranh cãi với tiểu tử Hàng Gia kia, nàng ta chưa chắc đã có thể vào cung, không phải nên cảm kích con ta sao? Thay đổi cuộc đời thì có gì không tốt? Còn bất đắc dĩ là ý gì?” Chu Hầu gia cau mày.
“Lão Vương gia dám đưa nàng tiến cung thì chắc chắn nàng không phải là loại ngu dốt. Nàng mới được sủng ái, lúc này vốn dĩ nên củng cố vị trí chứ không phải báo thù... Hơn nữa, nhiều cô nương cùng nàng làm ca nữ còn ở Hàng Gia, vị Hàng công tử kia cũng làm nhục bọn họ, nhưng nàng lại không nói nửa lời liên quan đến Hàng công tử. Hầu gia suy nghĩ một chút xem vì sao.”
Chu Hầu gia suy nghĩ theo hướng Tiêu Tồn Ngọc nói...
Còn có gì không hiểu nữa chứ?!
Nhất định là tiểu tử thúi Hàng Gia kia dùng một cô nương khác uy hiếp mỹ nhân trong cung, để nàng thổi gió bên tai, khiến con hắn bị phạt!
“Tiểu tử Hàng Gia này thật ác độc!” Chu Hầu gia vốn không hề nghĩ theo hướng này.
Nhưng bây giờ sau khi được nhắc nhở, ông ta lập tức cảm giác lòng dạ của Hàng Canh Viễn kia cực kỳ đen tối.
“Là hắn tính kế ta sao?” Chu Cảnh Mậu đến bây giờ mới nhận ra.
“Bản thân Cảnh Mậu huynh cũng không đúng.” Tiêu Tồn Ngọc bồi thêm một câu. ( truyện trên app tyt )
“...” Chu Cảnh Mậu tiếp tục ngơ ngác.
“Nếu đã không liên quan đến mỹ nhân kia thì bản hầu cũng sẽ không lấy lòng. Muốn truyền tin vào cung cũng không quá khó khăn. Còn bên phía Hàng gia, nghĩ cách đưa ca nữ tên Hương gì đó qua đó là được.” Chu Hầu gia cũng coi như là co được dãn được.
Tiểu hài tử tranh nữ nhân vốn cũng không phải chuyện lớn.
Đáng hận là tiểu tử Hàng Gia kia vậy mà đẩy mỹ nhân kia đến trước mặt hoàng thượng tố cáo!
“Bá phụ chớ tức giận. Chỉ sợ ngay cả Cảnh Mậu huynh cũng không ngờ Hàng công tử là loại tiểu nhân tâm cơ thâm trầm như vậy.”
“Hắn ngu chết đi được! Chỉ cho là người ta tranh giành, khoe khoang với hắn, nửa chuyện đứng đắn chưa từng nghĩ đến, bị người ta tính kế cũng là đáng đời!” Chu Hầu gia tức giận muốn chết.
Ông ta không rõ chuyện xảy ra hôm đó nên mới không nghĩ rằng còn có một cô nương khác.
Nhưng con trai ông ta hẳn là biết rất rõ những chuyện này!
Vậy mà tiểu tử thúi này lại không phản ứng!
Chu Cảnh Mậu chỉ có thể cắm đầu ăn cơm.
Giờ phút này, hắn ta cảm thấy mình mới là người ngoài, Tiêu Tồn Ngọc mới là nhi tử của cha hắn!
Tủi thân ăn cơm xong, Chu Hầu gia còn không quên đạo đãi khách: “Tiểu tử, ngươi đừng cả ngày ru rú trong nhà. Không phải ngươi thích đi chơi sao? Cứ dẫn Tiêu đệ đệ của ngươi ra ngoài dạo chơi. Chớ đi mấy chỗ không sạch sẽ, đi mua vài thứ hoặc là leo núi cũng được, ra ngoại thành cũng được, đều được cả. Đừng để người ta buồn bực, nhớ đến phòng thu chi lấy bạc...”
“...” Chu Cảnh Mậu choáng váng.
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Cha hắn ta biết trong tay hắn có tiền nên xưa nay không bao giờ cho hắn bạc!
Chu Cảnh Mậu trừng mắt nhìn Tiêu Tồn Ngọc, đã thấy Tiêu Tồn Ngọc khách khí nói: “Đa tạ bá phụ, chỉ là ta không có hứng thú với những chuyện vui chơi đó. Nếu phải ra ngoài... vậy không bằng đến đạo quán cúng bái thần linh. Cảnh Mậu huynh cũng nên đến đó để xua đuổi vận rủi trên người.”
“Ngươi, ngươi nói láo! Ngươi tham bạc như vậy, sao có thể không thích đi chơi chứ?” Chu Cảnh Mậu vô thức lên tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT