Chu Cảnh Mậu đã chuẩn bị tinh thần bị cha đánh cho một trận tơi bời, thế mà lại không ngờ được tới cuối cùng cha hắn ta lại nguôi giận nhanh như thế.

Hắn ta hoài nghi nhìn Tiêu Tồn Ngọc, không rõ vì sao nàng lại làm được như vậy.

Không phải chỉ là nói mấy cái tiếng địa phương mà hắn ta không hiểu chút gì đó thôi sao?

Cũng chẳng có gì đặc biệt mà?!

Trong lúc hắn ta đang ngây ra đấy, dây thừng quấn quanh người đã được tháo ra, ngay sau đó, hắn ta liền sát lại gần nhìn tên tiểu bạch kiểm ấy, nhỏ giọng nói: “Huynh đệ, chuyện của ngươi đợi từ từ hãy nói, không cần vội vàng, chờ ta thức dậy có năng lượng rồi nói sau!”

“...” Khoé miệng Chu Cảnh Mậu khẽ giật hai cái.

Hốt hoảng trở về viện tử của mình.

Phòng nghỉ của Tiêu Tồn Ngọc cũng được sắp xếp trong viện của Chu Cảnh Mậu, cách nhau không xa lắm.

Chu Cảnh Mậu thật sự cũng rất khó khăn, sau khi trở về, Tiêu Tồn Ngọc chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành, còn hắn ta thì lo lắng rằng mình phải đối diện với cặp mắt đầy lửa giận của cha nên mới không tài nào nhắm mắt lại được!

Mí mắt đột nhiên xụp xuống, rất nhanh hắn ta đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà trong giấc mơ, hắn ta lại thấy tổ mẫu đã qua đời mấy năm trước của mình.

Tổ mẫu cứ nhìn chằm chằm hắn ta, im lặng không nói gì, chỉ liên tục thở dài, trông bà vô cùng tiều tụy, hắn cũng vì thế mà trở nên lo lắng theo.

Lúc tổ mẫu còn sống bà thương hắn ta nhất, bỗng dưng hắn ta thấy nhớ bà da diết, nước mắt cũng vì thế mà trào ra.

Tiêu Tồn Ngọc đưa tay lên bịt tai.

Người tập võ ai nấy tai cũng rất thính, huống chi phòng của hai người họ chỉ cách nhau có một căn phòng, nên mấy âm thanh thút thít nghẹn ngào của Chu Cảnh Mậu đều lọt vào tai nàng hết.

Tiếng khóc của hắn ta cứ như quỷ vậy, khó nghe muốn chết.

Tiếng thút thít của Chu Cảnh Mậu cũng không kéo dài quá lâu, ước chừng nửa canh giờ sau, hắn ta bắt đầu nói cái gì đó, gọi là nói nhưng hơn phân nửa đều là tiếng thét chói tai, cũng chả biết là mơ thấy thứ khủng khiếp gì nữa.

Tiêu Tồn Ngọc không ngủ được, trời vừa sáng, nàng liền bảo hạ nhân đưa mình đi dạo khắp Hầu phủ.

Dù không thể đặt chân vào vườn, nhưng khi đứng bên ngoài nhìn vào, nàng thấy nơi này giống như hoa viên vậy, ao hoa trải quanh. Thân là khách của Hầu phủ, nàng tới gần ngắm một chút cũng chẳng sao.

Khu vườn của Chu gia quá mức thanh tao.

Hoa cỏ cây cối rất nhiều, nhất là chỗ nghỉ mát tên Bắc Viên Đình này, vốn đã âm u, lại còn bị đám cây cối kia che chắn, ánh nắng gần như không thể tràn vào. Nếu ngửi kĩ, sẽ phát hiện có mùi của cây cỏ bị thối rửa, âm khí rất nặng.

“Thiếu gia của nhà ngươi thường hay tới chỗ này lắm à?” Tiêu Tồn Ngọc hỏi.

Gã chạy vặt khẽ gật đầu: “Thiếu gia của ta cứ mỗi lần bị lão gia phạt đều chạy đến đây, sau đó im lặng cho cá ăn.”

“Vậy ngươi có chứng kiến chuyện của Thược Dược cô nương vào hôm đó không?” Tiêu Tồn Ngọc lại hỏi.

Gã sai vặt do Tiêu Tồn Ngọc chọn này chính là người hay đi theo Chu Cảnh Mậu, nếu là tình huống bình thường, hắn ta nhất định sẽ dắt người này theo.

Quả nhiên, Tiêu Tồn Ngọc chỉ vừa nói xong, vẻ mặt của gã sai vặt liền trở nên đau khổ: “Có thấy, mọi chuyện cũng là do thiếu gia của chúng ta xui xẻo, rất nhiều công tử trong gia tộc đều thích đi đến hẻm Pháo Hoa Liễu, nhưng vì lão gia quản rất nghiêm, nên thiếu gia cũng chỉ dám đến đó nghe một khúc…”

“Thược Dược và Quế Hương kia hát rất hay, nên thiếu gia liền ra lệnh cho họ hát tiếp. Đang trong lúc vui vẻ thì Hàng công tử bỗng dưng xuất hiện rồi tranh giành với thiếu gia, còn cố tình nâng giá lên cao. Thiếu gia thấy thế thì nổi giận, cũng liều mạng ra giá, lúc sau thấy số bạc đã lên cao ngất ngưỡng, nên mới nhường người cho Hàng công tử, còn nói thêm vài câu khó nghe…”

“Nói cái gì?” Tiêu Tồn Ngọc hiếu kỳ hỏi.

Kiếp đào hoa của Chu Cảnh Mậu coi vậy mà nghiêm trọng thật, nếu không mau giải trừ vận xui này, tương lai rất có thể sẽ bị âm hồn đi theo.

“Da của thiếu gia chúng ta có hơi đen, không trắng được như của Hàng công tử, y phục thiếu gia mặc hôm đó cũng không đẹp bằng, nên ánh mắt của hai vị cô nương kia mới nghiêng về phía Hàng công tử nhiều hơn. Thiếu gia chúng ta giận quá, mới nói là các nàng ấy có mệnh khổ, hắn không thèm mua nữa, để cho Hàng công tử đùa nghịch thích hơn…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play