Tiêu Tồn Ngọc nhìn hắn ta bằng ánh mắt bội phục.

Chu Cảnh Mậu thấy tên tiểu tử này vô cùng đáng ghét: “Cái rắm! Làm gì có chuyện đó, ta chỉ tranh giành nàng ta với Hàng Canh Viễn thôi, lúc thấy hai tỷ muội nàng ấy khóc lóc sướt mướt, bỗng dưng ta cũng mất hứng. Hơn nữa Hàng Canh Viễn cố tình nâng giá quá cao, nên cũng không muốn mua nữa, bởi vậy mới thua đấu giá…”

Quả thật chưa từng chạm một ngón tay vào.

Quá lắm chỉ là… Vào thời điểm giành người, có nói vài câu không dễ nghe mà thôi.

Hắn ta thật sự không biết Hàng Canh Viễn lợi hại như vậy, đưa người vừa mua được cho lão Vương gia. Việc chuyển giao này, vừa hay tìm được cho Thược Dược một chỗ dựa lớn!

“Ta hiểu vì sao nàng ấy giận ngươi rồi, chính là vì ngươi không ra giá cao hơn Hàng Canh Viễn!” Tiêu Tồn Ngọc vỗ tay, bắt đầu nói bậy: “Ngươi thử nghĩ xem, thân là nữ nhân, ai lại chẳng quan trọng sĩ diện? Chuyện nàng ấy bị các ngươi tranh giành vốn là chuyện đã được định trước, trong lòng có lẽ cũng đã thản nhiên đón nhận. Nhưng nàng ngàn vạn lần không ngờ rằng ngươi lại ra giá thấp như thế, thấp hơn cả tiêu chuẩn mà nàng đặt ra. Nghĩ rằng phải chăng người này đang xem thường mình, vì thế nên mới trả thù ngươi như thế?”

“Vị này là…” Chu Hầu gia cuối cùng cũng nhìn thấy Tiêu Tồn Ngọc.

Tiêu Tồn Ngọc nhanh nhẹn hành lễ: “Đã từng gặp qua bá phụ, ta và Chu Cảnh Mậu là hảo huynh đệ, hôm nay lại trùng hợp ở cùng một tửu điếm với nhau. Thấy huynh ấy chạy trốn, ta đã khuyên huynh ấy nên trở về nhà, đáng tiếc là huynh ấy lại không nghe ta… Nhưng cũng may là bá phụ đại nhân kịp thời cử người đến đón Cảnh Mậu huynh về, huynh ấy chưa đi ra khỏi thành, cũng coi là không có gì nguy hiểm đi.”
( truyện trên app T Y T )
“?!?” Chu Cảnh Mậu hoài nghi nhìn Tiêu Tồn Ngọc.

Nàng nói hắn ta nên về nhà lúc nào?!

Rõ ràng là bảo hắn ta mau chóng rời đi trước giờ Tý mà?!

“Hảo tiểu tử, ta thấy ngươi trời sinh bất phàm, không biết là công tử của nhà nào? Phụ mẫu là ai?” Sắc mặt của Chu Hầu gia hoà hoãn mấy phần, ông ta hỏi nàng.

Tiêu Tồn Ngọc lập tức nói: “Bẩm, tiểu tử là người Dịch thành, phụ mẫu đã qua đời từ lâu. Tự thấy hiểu biết của mình còn quá hạn hẹp, nên mới một thân một mình ra ngoài ngao du. Thân phận tiểu tử nghèo hèn, không xứng để Hầu gia biết tới.”

Chu Hầu gia không nghĩ đến, một tiểu tử có gương mặt trắng trẻo thế này lại không còn cha mẹ.

Đúng là quá đáng thương.

Dù Tiêu Tồn Ngọc chỉ là một kẻ xa lạ, nhưng dẫu sao cũng là người quen của con trai mình, ông ta cũng nên hỏi thăm vài câu.

“Ngươi từng đến những nơi nào rồi?” Chu Hầu gia lại hỏi.

“Tiểu tử từng đi qua Hoa thành, bước qua vùng núi, đã gặp qua Du Châu, cũng như vượt qua thảo nguyên. Ngao du mấy năm, đất trời nam bắc đều đã ghé thăm. Nhưng suy cho cùng ta vẫn còn trẻ, rất nhiều nơi chỉ là lướt mắt qua một chút, chưa từng nán lại quá lâu, đúng thật là đáng tiếc…” Tiêu Tồn Ngọc bắt đầu lải nhải, nói được vài câu rồi lại bắt đầu khoe khoang.

Tiếng địa phương mỗi nơi khác nhau, cứ tới vùng nào nàng lại dùng giọng vùng đó nói vài câu.

Nói tới núi Đại Xuyên, Tiêu Tồn Ngọc cố tình nâng cao giọng mà kể lại.

Ánh mắt nàng chứa đựng cả một trời cảm xúc mênh mông, trong phút chốc đã khơi dậy được trái tim của Chu Hầu gia.

“Không ngờ tiểu tử ngươi tuổi nhỏ mà kiến thức lại rộng rãi như thế! Thật đúng là không tầm thường, không giống như đứa con trai này của ta, suốt ngày chỉ biết gây chuyện! Lúc đầu ta thấy ngươi còn trẻ, cứ tưởng rằng ngươi nhỏ hơn Cảnh Mậu, ai ngờ lại mạnh hơn hắn nhiều đến thế!” Chu Hầu gia không nhịn được cảm thán.

Tiêu Tồn Ngọc thông minh như vậy, làm sao có thể bị Chu Cảnh Mậu lừa bắt đi theo được chứ?

Cho dù Chu Cảnh Mậu có ngu như lợn, thì hắn ta cũng là con ruột của ông. Chu Hầu gia có thể chê bai hắn ta vài câu, nhưng người bên ngoài tuyệt đối không được!

“Hầu gia quá khiêm tốn rồi, Cảnh Mậu huynh được ngài che chở, tự nhiên sẽ giữ được một tấm lòng đơn thuần. Ta đã gặp qua nhiều người như vậy, nhưng lại hiếm thấy người sạch sẽ thông minh như Cảnh Mậu huynh…” Tiêu Tồn Ngọc gắng sức thổi phồng cho Chu Cảnh Mậu.

Nghe được lời xu nịnh của nàng, Chu Hầu gia vô cùng thoải mái.

Nhìn lại đứa con ngu xuẩn của mình, ông ta bỗng dưng cũng không thấy tức giận lắm.

Hơn nửa đêm, nhìn thấy sắc mặt của tiểu công tử trắng trẻo không tốt lắm, nhất định là do không nghỉ ngơi đủ.

“Cũng là do bản Hầu thất lễ… Người đâu, sắp xếp phòng ngay đi, mời công tử và quý khách đi nghỉ trước, sáng mai lại nói tiếp!” Không rõ là do đâu mà lửa giận của Chu Hầu gia đã biến mất không còn dấu vết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play