Người chăm sóc bọn trẻ ở đây không nhiều lắm, nhưng cũng có thể tìm tới mấy phụ nhân đang bận rộn.
Chúng phụ nhân thấy hai người Tiêu Tồn Ngọc thì lập tức sợ hãi cúi đầu.
“Các ngươi có nhìn thấy người đưa mấy hài tử tới đây hôm nay không?” Doanh Hoài Kỵ nhìn bọn họ, hỏi thẳng.
Phụ nhân thận trọng đáp: “Là Tống quản sự. Mấy hài tử được đưa tới hôm nay trên người đều rất bẩn, đưa cơm cho cũng không ăn. Bởi vì từ sáng sớm bọn ta đã bắt đầu bận rộn, cũng không để ý là Tống quản sự đã đi rồi hay chưa...”
“Trên người rất bẩn? Không phải Từ Ấu Viện* có quần áo miễn phí sao?” Tiêu Tồn Ngọc khó hiểu nói.
* Từ Ấu Viện: nơi nhận nuôi và giáo dục trẻ em mồ côi, nghèo khổ, vô gia cư
“Đúng, bọn ta cũng nghĩ như vậy, nhưng Tống quản sự nói phía nam kinh thành có rất nhiều hài tử, thật sự không nhận thêm nổi mấy đứa này, lại nói chúng rất nghịch ngợm, sáng sớm nhân lúc các quản sự không có mặt đã chạy vào rừng đánh nhau, làm dơ quần áo, bởi vì làm sai nên bị phạt không được ăn cơm chúng ta đem cho.” Phụ nhân thành thành thật thật nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT