Lúc này, Doanh Hoài Kỵ cũng không tiện thừa nhận mình chính là Trang Cửu trầm tính không có gì đặc biệt kia. Dù sao hình tượng lúc đó cũng không phải quá tốt.
“Ta và điện hạ cũng không thân thiết.” Tiêu Tồn Ngọc mạnh miệng. “Ngài đổi phòng giúp ta, có phải là có chuyện gì muốn ta đi làm hay không? Là muốn đoán mệnh hay là muốn giải trừ tai kiếp? Mặc dù gần đây ta có đặt ra quy tắc, không gieo quẻ cho hoàng thân quốc thích. Nhưng điện hạ ở đây thì có thể phá lệ một chút.”
“Quy tắc này của ngươi dễ phá như vậy sao?” Doanh Hoài Kỵ nói với giọng nhẹ nhàng, giống như là nói chuyện phiếm với lão bằng hữu, toàn thân đều trầm tĩnh.
Vẫn là…
Bất luận lúc hắn phiền muộn như thế nào, chỉ cần nhìn Tiêu Tồn Ngọc, kiểu gì cũng sẽ cảm thấy tĩnh tâm một cách không thể giải thích nổi, thậm chí còn có chút vui sướng đáng xấu hổ.
“Duyên phận tới, liền có thể phá giải.” Tiêu Tồn Ngọc mặt dày mày dạn, tiếp đó ngẩng đầu nhìn trời.
Có thể gieo quẻ, cũng có thể đọc chiêm tinh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play