Người Thiết Dực quá lớn nên rất nổi bật trong đêm tối, nhưng một hộ vệ tốt như thế này, Tiêu Tồn Ngọc quả thực không nỡ bỏ lại, cho dù thế nào cũng muốn đem theo.
Cửa chính không đi được.
Cửa phụ cũng có người trấn giữ, vì vậy không leo tường thì phải bò chuồng chó, không còn lựa chọn nào khác.
“Thất thiếu gia, ngài muốn đi đâu?” Thật hiếm thấy, Thiết Dực lại chủ động hỏi thăm nàng, ánh mắt có thần sáng ngời dưới ánh trăng nhìn về phía trên tường: “Nửa đêm đi ra ngoài là không tốt.”
“Ở lại nơi này, ta không chết cũng bị lột da!” Tiêu Tồn Ngọc vừa nghĩ đến ngân lượng thì tâm tình hoảng loạn.
“Nhưng trong nhà có kẻ xấu à?” Thiết Dực chợt trở nên hung dữ.
“Chính là đại ca của ta!” Tiêu Tồn Ngọc vô cùng đáng thương nói: “Không đúng, là toàn bộ Tiêu gia! Những năm qua ta đón sinh thần, bọn họ chỉ tặng sách, tặng bút mực giấy nghiên, những thứ gần như không thể bán, bây giờ đến lượt bọn họ đón sinh thần, vừa mở miệng ra là bảo bối hàng ngàn vạn lượng, há chẳng phải khoét thịt của ta sao?”
Nàng đem bán chính mình cũng không đáng giá như vậy!
Nàng biết mình đuối lý, mỗi năm đã nhận không ít lễ vật…
Nhưng những thứ đồ tốt này đi vào thì dễ, đi ra thì khó!
Hơn nữa, chẳng phải nàng… rất nghèo sao!
“Thất thiếu gia có thể nói thật với Đại thiếu gia.” Thiết Dực cố gắng trấn an.
“Không có hơn trăm lượng bạc đó, Tiêu gia sẽ loạn mất.” Tiêu Tồn Ngọc lại không dám nói: “Ít ra là không thể nói lúc này.”
Vốn dĩ nàng cũng không còn sống được bao lâu nữa, bây giờ nói ra, không may tra ra việc nàng là nữ nhân, vậy thì nàng sẽ phải học quy củ, phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, càng không thể thoải mái ra ngoài kiếm công trạng…
Đợi đến lúc tuổi thọ nàng đủ dùng rồi sẽ mặc cho bọn họ điều tra.
Thiết Dực không giỏi ăn nói, lúc này cũng không biết nên nói gì, vì vậy chỉ nửa hiểu nửa không mà gật đầu.
“Nhân lúc trời tối, chúng ta mau đi thôi.” Tiêu Tồn Ngọc nói xong liền nhảy xuống dưới.
Nhìn dáng người Thiết Dực cao lớn nhưng động tác cũng rất linh hoạt, chớp mắt đã theo kịp nàng, hai bóng người một lớn một nhỏ nhấp nhô lên xuống trên đầu tường của Tiêu gia, qua một lúc đã trốn ra ngoài thành công.
“Cơ thể Thất thiếu gia thật nhẹ nhàng.” Thiết Dực nhịn một hồi lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà nói ra.
Trong lúc trèo tường rất lưu loát, nhất là lúc trèo qua bức tường cao cuối cùng, chỉ nhẹ nhàng nhảy một cái là lên được rồi, rõ ràng là người có công phu.
Thiết Dực càng không hiểu.
Thất thiếu gia rất phức tạp.
Lúc Đại thiếu gia bổ bàn đá, Thất thiếu gia trông rất yếu đuối.
Hắn ta không tận mắt nhìn thấy, nhưng ở giáo quán, Thất thiếu gia còn bị chị em Đổng gia bắt nạt tới phát khóc.
“Sức mạnh tiềm ẩn của con người là vô hạn, chỉ cần nghĩ đến việc sẽ bị mất rất nhiều bạc thì trên đùi ta như mọc thêm cánh vậy!” Tiêu Tồn Ngọc mở miệng bịa chuyện.
Thậm chí Tiêu Tồn Ngọc còn không dám ở lại trong thành.
Chỉ một mình nàng sẽ tương đối dễ qua mặt, nhưng Thiết Dực quá đặc biệt nên cũng khá chói mắt, rất dễ bị Đại ca phát hiện.
Nàng mang theo Thiết Dực chạy đến khách trạm ở cổng thành, đợi đến sáng mai cổng thành vừa mở sẽ lập tức rời đi!
Chỉ là khách trạm này kinh doanh quá tốt, trước mắt đến cả một chỗ ngồi cũng không có.
Tiêu Tồn Ngọc không thể làm gì khác, chỉ có thể ngồi chờ ở sảnh lớn.
“Tiểu tử kia, mượn hạ nhân của người một chút, chuyển giúp vài thứ.” Hai người một chủ một tớ vừa nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe trên lầu có người nhằm vào bọn họ mà to tiếng gọi.
Tiêu Tồn Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, lại là một tiểu công tử.
Tuổi tác so với nàng chênh lệch không nhiều, có hơi đen một chút.
“Một khắc mười lượng bạc.” Tiêu Tồn Ngọc trả lời, không hề cự tuyệt.
Trên người nàng không một xu dính túi, nếu ở lại khách trạm này thì đến tiền cơm ngày mai cũng hết mất, chi bằng nhân lúc đang rảnh rỗi kiếm thêm ít ngân lượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT