Tiêu Cảnh Vân suy nghĩ một chút, nhìn nàng vài lần, rồi hắn ta lại nhìn cái bàn bị chính mình đạp đổ mà không khỏi ảo não: mỗi lần hắn nhìn thấy đệ đệ này, hắn ta đều nhịn không được muốn nổi giận… Như thế không hay lắm.

Trước kia hắn ta không có như vậy.

"Đồ ăn ngon sao có thể bị hỏng được? "Tiêu Cảnh Vân hỏi.

"Bị âm hồn ăn qua, đương nhiên sẽ bị hỏng rồi." Tiêu Tồn Ngọc nghiêm mặt nói.

Nàng càng tỏ ra nghiêm túc, Tiêu Cảnh Vân lại càng không tin lời nàng nói, nhưng cũng không chấp nhất với chuyện này, lại hỏi: "Đổng biểu muội thật sự nguyện ý làm sáng tỏ cho ngươi? Vì sao chứ?"

"Bởi vì ta là người tốt, Đổng biểu muội cảm động trước sự chân thành của ta." Tiêu Tồn Ngọc lại nói.

Còn có thể vì cái gì? Nàng không thể nói mình lấy chuyện quá khứ uy hiếp Đổng biểu muội được đâu!

Với tính cách tò mò của đại ca, nhất định sẽ hỏi lại nàng làm cách nào mà biết được những chuyện kia, nàng nói bản thân là người quyết định, nhưng đại ca vẫn không hồi âm, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ, không nhàn rỗi chút nào.

Tiêu Cảnh Vân thở dài một hơi.

Vài lời bướng bỉnh chẳng là gì…

Hắn ta vẫn còn có thể nhẫn nhịn được.

"Hôm nay Lương phu tử cạo râu, ta thấy không quen mắt lắm, ba ngày nữa sợ là không xuất hiện, ngươi chú ý một chút về phương diện học tập đi." Tiêu Cảnh Vân trầm ngâm một lát, lại nói: "Nhưng để cho ngươi nhàn rỗi ở nhà cũng không tốt lắm, nếu ngươi cảm thấy hứng thú thì mấy ngày tới có thể đi đá cầu, cũng có thể đi du ngoạn, trong tay ta còn có rất nhiều thiếp thông hành, ta đều có thể đưa cho ngươi."

Tiêu Cảnh Vân chính là nam nhân nổi tiếng nhất kinh thành, nếu hắn ta không đính hôn rồi, có lẽ đến cửa cũng bị người ta đạp đến hỏng rồi.

Nhưng cho dù bây giờ đã đính hôn, người giao tiếp qua lại vẫn không ít.

Không khoa trương mà nói, những nơi xa hoa phú quý khắp kinh thành, chỉ cần không phải là nơi không đứng đắn như Yên Hoa Liễu Hạng, Tiêu Cảnh Vân gần như đều đã đi qua!

"Được, đệ cũng nên ra ngoài trải đời, như vậy mới có cơ hội niệm thêm vài câu thần chú." Tiêu Tồn Ngọc tiếp tục gật đầu đáp.

Không được cũng phải được!

Hôm nay đại ca không dễ chọc vào.

"Đợi lát nữa ta phái người đưa đồ đến, ngươi tự mình chọn một cái, lúc ra ngoài không được gây chuyện, đương nhiên, nếu là người bên ngoài bắt nạt ngươi, ngươi cũng không cần quá nhún nhường, nam tử Tiêu gia ta, cũng không phải người mà ai cũng có thể bắt nạt." Tiêu Cảnh Vân nói.

"Được, đại ca, đệ sẽ tận lực khiến cho Tiêu gia tự hào, để cho bọn họ biết đệ không phải người dễ động vào!"

"... " Tiêu Cảnh Vân hoài nghi, tiểu tử này nghe lời chỉ nghe nửa đoạn sau.

"Còn về chuyện đồ ăn..." Tiêu Cảnh Vân chỉnh lại cảm xúc, chậm rãi dạy dỗ: "Ta biết Ngũ thúc để lại cho ngươi rất nhiều gia nghiệp, ngươi mấy đời cũng ăn không hết, nhưng ngươi cũng không thể lãng phí quá mức..."

Tiêu Tồn Ngọc ha ha cười một tiếng.

Tiền mấy đời cũng không hết, nghe cũng tốt thật đấy, nhưng tiền ở đâu đây?

"Đại ca, huynh cũng đã nói, đệ phải tiết kiệm tiền bạc một chút, vậy… đệ đi ra ngoài chơi, huynh trả tiền sao?" Tiêu Tồn Ngọc lớn mật hỏi.

Tiêu Cảnh Vân trên mặt mang theo ý cười: "Không giấu Thất đệ, cha ta còn không có nhiều tiền như ngươi. ”

Làm quan, luôn phải minh bạch.

Cho dù cha hắn ta cũng coi như là một vị quan tham liêm, nhưng ở kinh thành này, tiền bạc phải chi ở nơi này cũng không phải là ít.

Tiêu gia nhân khẩu tuy ít, nhưng số lượng nô bộc lại không thể quá keo kiệt, mặc dù gia nghiệp lớn, nhưng cuối năm thanh toán mới có thể nhìn thấy một chút tiền, hiện giờ...chi tiêu hàng tháng phát sinh ra không ít.

Huống chi, không bao lâu nữa, hắn ta sẽ thành hôn, hôn sự càng không thể làm quá bủn xỉn.

Không giống Ngũ thúc, nghe nói ông ta kiếm tiền rất giỏi.

Nhưng vì nguyên nhân sức khỏe không tốt, tổ phụ tổ mẫu không thể giữ ông ta ở bên cạnh, vậy nên đã cho rất nhiều rất nhiều vàng bạc làm bạn, hiện giờ những thứ kia cũng đều là của Thất đệ.

Thất đệ của hắn ta giàu có như thế, làm gì cần đại ca như hắn ta vẽ vời thêm chuyện tiền bạc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play