Tiêu Tồn Ngọc nhìn nhìn bộ dáng ăn uống của linh hồn tham ăn kia, tự dưng thấy hơi thèm thèm, nghĩ mình đã sống tận hai kiếp rồi, hơn nữa còn đều là xuất thân giàu sang, thế mà lại phải còng lưng chỉ để kiếm về năm thúng gạo.
Trong mắt người ngoài, cha nàng nhiều tiền nhiều bạc như vậy…
Nhưng trên thực tế số của để lại mà năm đó rơi vào tay nàng còn không đủ một ngàn lượng!
Căn nhà kia của gia tộc cùng bộ sách và một ít trân phẩm đó đúng là rất có giá trị, nhưng không bán đi được thì còn tác dụng chi nữa?
Nàng còn không bằng một âm hồn nữa, chết rồi vẫn có thể ăn đủ từ nam đến bắc!
“Ăn ngon lắm à?” Nàng ngồi một bên, ánh mắt cực kì ước ao thèm muốn.
“Dạ, đa tạ đại nhân.” Linh hồn tham ăn ngồi ngay ngắn, bởi vì Tiêu Tồn Ngọc có dùng bùa nên âm hồn này nhìn không giống như những âm hồn khác, mà giống y như một người sống bình thường, cầm đôi đũa, ăn cơm thôi cũng tao nhã muốn chết.
Nhưng những gì hắn đã nếm qua người sống lại không thể ăn được.
Bởi hương vị của thứ hắn ăn không hề ngon tí nào, nếu không phải đã ôi thiu thì cũng hôi thối tanh rình.
“Ăn xong rồi thì cút đi.” Tiêu Tồn Ngọc không hề khách khí, một chút dịu dàng cũng không chịu ban cho: “Mấy năm nay để nuôi ngươi ta đã bỏ ra bao nhiêu tiền?”
Âm hồn hơi ngẩn ra, sau đó phủi phủi vạt áo rồi đứng lên, quay sang vái chào Tiêu Tồn Ngọc: “Ngày tiểu nhân còn sống rất khổ sở, mặc dù thèm những chưa từng được ăn qua đồ tốt, hàng ngày đều chỉ cặm cụi đọc sách, kết quả là đọc quá nhiều, đọc đến chôn vùi cả sinh mệnh, trước khi chết cũng chỉ có thể uống được một ngụm canh rau cải, cho nên tiểu nhân mới có chấp niệm này… Bây giờ chấp niệm đã được hoàn thành, cảm thấy thì ra cuộc đời này cũng không vất vả đến vậy…”
Tiêu Tồn Ngọc biết nguyện vọng này rất tốt, nhưng đồng thời nó cũng rất đắt đỏ.
Trước đây mấy đồ mà hắn ăn cho dù ít nhưng cũng tốn mất hơn mười lạng, vì để kiếm tiền mà nàng suy nghĩ đến mức sắp trọc tới nơi!
Vất vả kiếm tiền như vậy mà nàng còn chưa đụng được một đũa!
Không có đủ tiền!
Cuối cùng cũng có thể tiễn đưa linh hồn nhỏ bé này đi, nàng thật sự nóng lòng muốn khua chiêng gõ trống chúc mừng một phen!
“Kiếp sau vẫn sẽ khổ thôi, tốt nhất là nên làm quen dần đi.” Nhìn nó bây giờ là biết.
Linh hồn tham ăn bị Tiêu Tồn Ngọc coi thường đã quen, trước đây còn cảm thấy xấu hổ, bây giờ chỉ cảm thấy luyến tiếc không nỡ: “Đại nhân, làm bạn với ngài mấy năm nay ta đã biết ngài là một người tài hoa giỏi giang, ngài không đi thi khoa cử thật sự quá đáng tiếc… Trên đời này làm quan sẽ có nhiều của cải, ngài cũng có thể hưởng thụ sở thích ăn uống này…”
“Ngươi chết sớm cũng đáng lắm, nếu còn sống kiểu gì cũng thành tham quan.” Tiêu Tồn Ngọc không nhịn được mà nói.
“Cũng, cũng do tâm tư của tiểu nhân không đủ ngay thẳng, cho nên bây giờ mới gặp phải chuyện này.” Linh hồn tham ăn cười tươi rói: “Tiểu nhân đi trước đây, hi vọng đại nhân sẽ sống được lâu thật lâu, tài vận hanh thông, tài vận hồng thông.”
Vừa dứt lời lập tức rơi vào giữa thanh Tam Xích Kiếm kia.
Tiêu Tồn Ngọc có cảm giác quả nhiên âm hồn này đã tới Hồn Sơn xếp hàng rồi.
Tiêu Tồn Ngọc thở dài, sờ sờ thanh kiếm, mặt mày trông hơi khó ở, những rất nhanh sau đó đã nhoẻn miệng cười: “Đồ app cẩu, lần này đúng là hào phóng ha!”
Trực tiếp tăng thẳng năm mươi Dương tiên!
Như vậy là nàng có thể sống tốt hơn mười ngày, chắc chắn sẽ được thả lỏng đôi chút!
Tự nhiên Tiêu Tồn Ngọc cảm thấy mấy năm qua cũng không hẳn là tiêu tốn quá nhiều tiền, nếu tiền có thể mua được tuổi thọ thì nói không chừng ngày hôm nay tất cả đám phú thương bằng lòng đổi trả tất thảy gia tài, chỉ mong có thể được sống lâu thêm mấy ngày mất.
Bản thân nghĩ như vậy thì tự dưng thấy cuộc đời nhỏ bé này của mình thú vị và có ý nghĩa hơn biết bao nhiêu.
Ngay lập tức nàng gọi Thiết Dực kêu hạ nhân tới, để họ đưa đống đồ vật này nọ lui đi.
Hôm nay Tiêu Cảnh Vân đặc biệt về nhà sớm, còn chuẩn bị mấy vò rượu ngon, đang muốn cùng đệ đệ nhà mình uống mấy chén thổ lộ tâm tình.
Nhưng còn chưa kịp xách rượu vào hắn đã thấy một hạ nhân vẻ mặt đau buốt, tay nâng một thùng gỗ, bên trong đều là mấy món ăn ngon lành tươi xanh.
“Có chuyện gì? Thất đệ không thích những thứ này?” Tiêu Cảnh Vân vốn cho rằng bản thân sẽ rất tức giận, kết quả lại phát hiện ra chính mình hình như đã quen với mấy hành động vô lý của Thất đệ rồi?
“Thất thiếu gia nói đồ ăn đã bị hư, không thể ăn được nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT