Quần áo trên người Đổng Xảo Tâm thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Nàng ta không ngờ rằng chuyện xảy ra đã lâu như vậy rồi mà Tiêu Tồn Ngọc vẫn biết được.

“Thất biểu ca, thật sự không phải do ta cố ý đâu, mà là do chính nàng ta không chịu đi ra!” Thực sự đến chính bản thân Đổng Xảo Tâm cũng không thể hiểu nổi.

Nha hoàn đi thu dọn đồ đạc chắc chắn sẽ kiểm tra qua mà!

Tại sao lúc dọn dẹp đồ đạc lại không phát hiện trong rương có người chứ?

Từ sau vụ việc đó đệ đệ cũng bắt đầu đổ bệnh, sau đó lại không thể nhớ rõ điều gì, ngoan ngoãn gọi mình là nhị tỷ, cũng cho rằng bản thân chỉ có một người chị ruột là nàng, càng không thể nhớ rõ còn có một người gọi là nhị di nương…

Dù sao năm đó người cứu nàng ta cũng là đệ đệ, cho nên trong mấy năm nay nàng ta cũng thật sự chân thành đối đãi với hắn như đệ đệ ruột của mình!

Nhất là sau khi mẫu thân qua đời, đệ đệ chính là người duy nhất nàng ta còn có thể dựa vào…

Hiện tại bị Tiêu Tồn Ngọc biết hết mọi chuyện, nàng ta hoàn toàn xong đời rồi…

“Nói vậy cũng không sai, nếu ngươi không khóa lại thì làm sao người này có thể chết ngọt như vậy được?” Tiêu Tồn Ngọc hứng thú nhìn nàng ta: “Ta cũng đã nói rồi, nhìn qua nhìn lại đều thấy tướng mạo của ngươi có chút linh khí không rõ ràng, cũng không thể coi là quá ôn hòa nhã nhặn, phải chú ý suy nghĩ nhiều hơn, nhưng ngươi lại không vướng vào những chuyện ác ôn như giết người như thế này.”

“Huynh… có ý gì?” Đổng Xảo Tâm tự nhiên túm được một cọng rơm cứu mạng: “Thất biểu ca, có phải huynh đã biết gì đó rồi không? Có phải huynh đã biết nhị di nương chết như thế nào rồi không?” ( truyện trên app T Y T )

“Không phải ta đúng không?” Mấy năm nay nàng ta thật sự đã phải chịu đựng rất nhiều giày vò.

Nàng ta không dám để người ta biết bản thân đã thay thế thân phận của muội muội, càng không dám để người ta biết chuyện mình đã từng dùng rương ép hại chết một người!

Nàng ta thực sự không muốn trở về Đổng gia một chút nào!

Đối với nàng ta, mỗi lần nghĩ tới nơi đó là không hề có một kí ức tốt đẹp nào.

“Nói cho ngươi cũng được thôi, nhưng còn phải xem ngươi có ngoan hay không đã, Đổng biểu muội, tuổi của ngươi cũng không lớn, chắc cũng không hi vọng cả đời này mình sẽ sống dưới thân phận một hung thủ giết người đâu đúng không? Ngươi muốn bản thân sống thật tốt, đường đường chính chính đứng thẳng lưng hay là muốn tiếp tục sống như bây giờ, dùng nhiều con đường bất chính đi tính kế khắp nơi, ngươi hãy cân nhắc cho kỹ.” Tiêu Tồn Ngọc chậm rãi nói.

Vẻ mặt cực kì điềm tĩnh, trông qua chỉ như đang nói chuyện phiếm.

Mà Đổng Kim Minh đứng một bên đã trợn tròn cả hai mắt.

Buồn bã, tức giận, muốn nổi điên, hay là sợ hãi?

Hắn cảm thấy trong đầu mình đã bị nhồi vào đủ loại tình tự, cũng không biết bản thân nên bày ra loại phản ứng nào!

Hơn nữa…

Tiêu Tồn Ngọc không hề nhìn hắn cho dù chỉ là một cái liếc mắt! Cũng không biết đường mà an ủi hắn một tiếng!

Trong lòng Đổng Xảo Tâm thầm nói mình không còn cách nào khác, nếu không nghe lời thì Tiêu Tồn Ngọc sẽ truyền sự việc này ra ngoài, đến lúc đó nàng ta còn có kết cục tốt hay sao?

Nàng ta thật sự không ngờ rằng bản thân chỉ muốn gả cho cho Tiểu Tồn Ngọc rồi sống một cuộc đời tốt đẹp thôi, thế mà tự nhiên lại nhảy ra cái chuyện cũ này…

“Ta sẽ nói cho người khác biết, biểu ca… Biểu ca vô tội.” Đổng Xảo Tâm trông như cà tím dính sương, nhìn không hề có tí sức lực nào.

“Tốt lắm. Chờ đến lúc cả nhà từ trên xuống dưới đều biết ta là người trong sạch thì ngươi mang cái vòng tay kia tới gặp ta.” Tiêu Tồn Ngọc nói.

Nàng nói xong thì đưa mắt ra hiệu cho Thiết Dực.

Vẻ mặt Thiết Dực hơi mờ mịt.

Nàng bất đắc dĩ nói: “Thả người ra đi.”

Lúc này Thiết Dực mới tránh cái thân hình cao lớn của mình sang một bên, Tiêu Tồn Ngọc cảm thấy sự ăn ý hiểu ngầm của mình với Thiết Dực cần phải cải thiện thêm nhiều.

Nhóm tỷ đệ một trước một sau nối đuôi nhau ra ngoài.

Đừng nhìn Đổng Xảo Tâm đến Tiêu gia mới có ba bốn tháng nhưng bản lĩnh nàng ta đã rất lớn, đã mua chuộc không ít hạ nhân bên trong Tiêu gia, chính do vậy nên khi đó lời đồn kia mới có thể truyền đi nhanh như thế.

Bây giờ chỉ cần Đổng Xảo Tâm có lòng có dạ, dựa vào tài năng của mình thì trong vòng một thời gian ngắn ngủi có thể mang danh bài “quỷ Háo Sắc” về cho nàng!

Tiêu Tồn Ngọc chậm rãi chờ đợi.

Đợi đến lúc trời sẩm tối thì cuối cùng hàng tá đạo hồn suy dinh dưỡng kia cũng tới, lập tức nàng phóng linh hồn tham ăn ra, đánh bùa, hiến tế, cho hắn ăn một bữa no nê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play