Khang Hoa nghe An Kính Tùng nói, nhịn không được cười
nhạo một tiếng.
"Ngươi cất đi chưa? Trước khi chết thê tử đã nói với
ta, mẫu thân ngươi không nghĩ đến ăn uống khi nhìn thấy ngươi vẫn cứ vẽ tranh,
tranh vẽ xong không phải đốt thì là xé, bức tranh hài lòng nhất được một nửa
cũng cất đi, nhìn dáng vẻ không đành lòng của ngươi, bà ta lén cầm tranh, tự
đưa cho nàng ấy, Xuân nhi không muốn nhận nên mẫu thân ngươi nói với nàng ấy,
đó là một chút tình nghĩa cuối cùng, bảo nàng nhất định phải cất giữ thật tốt,
coi như là một niệm tưởng." Giọng nói Khang Hoa lạnh lùng, cũng không biết
trong lòng đang đè nén cái gì.
"Không thể nào, mẫu thân ta không thích Xuân nhi,
làm sao có thể làm ra chuyện này... Ngươi thấy mẹ ta chết, cố ý hắt nước bẩn
lên người bà ấy đúng không!"
"Rẻ mạt, phụ nhân đó xứng sao?" Khang Hoa lạnh
lùng nhổ một ngụm: "Mẫu thân ngươi ác độc cỡ nào, nhìn ngươi buồn bực nên
không đành lòng, liền không muốn Xuân Nhi sống tốt!"
"Xuân nhi ngốc ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.