Nàng không kiềm được mà liếc mắt sang chỗ khác, lùi về sau hai bước.
Mắt láo liên nhìn xung quanh, rồi nàng lại phát hiện hôm nay giáo quán hình như hơi quá đáng!
Ở chỗ cửa sổ lần trước nàng trèo ra thế mà đã bị đóng đinh cứng chết luôn rồi? Không ngờ là Lương phu tử trông thì cứng nhắc, nhưng làm việc lại gọn gàng lưu loát như thế, đấy là sợ nàng leo lên leo xuống trông không được “ngay thẳng” à?
Tên âm hồn kia còn rất ngứa da, cứ nhe răng nhếch miệng với nàng.
Con mắm Đổng Xảo Tâm này không ngửi thấy mùi của âm hồn, nhưng Tiêu Tồn Ngọc nàng đây có thể đó!
Ôi cái mồm kia vừa há ra một phát, mùi thối phải nói là có thể bay xa mười dặm được luôn, làm nàng không thể không cố căng mũi căng miệng mà nín thở.
“Thất biểu ca! Nếu hôm nay huynh không trả lời cho rõ ràng thì ta sẽ không để huynh đi đâu!” Đổng Xảo Tâm hầm hừ chống nạnh, đúng là trông cũng ra hình ra dạng lắm.
“Ta nói ngươi thối quá, ngươi tin không?” Tiêu Tồn Ngọc trưng bộ mặt chân thành hỏi ngược lại.
Ánh mắt Đổng Xảo Tâm lập tức biến đổi, thậm chí còn có vẻ hơi giận dữ.
Thư đồng đều đang chờ ở bên ngoài, sau khi Lương phu tử đi rồi, trong phòng cũng chẳng còn ai nữa.
Đổng Xảo Tâm hung dữ, sấn đến trước mặt Tiêu Tồn Ngọc: “Thất biểu ca, huynh còn chưa ngửi kỹ? Mà đã bảo ta thối ư?”
Cả hai đêm liền, nàng ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Nàng ta và đệ đệ được gửi vào bằng “cửa sau”, chỉ đọc sách thôi mà còn phải nhìn sắc mặt của người ta, cuộc sống như thế nàng ta không muốn, muốn xoay người làm chủ nhân của Tiêu gia thì nàng ta cũng chỉ có thể gả cho cái tên “trông không ra sao” này của Tiêu gia. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đại biểu ca có huyết thống gần với nàng ta nhất, nhưng đại biểu ca đã có hôn thê rồi, biểu tẩu tương lai lại có xuất thân bất phàm, nàng ta không dám tùy tiện có mưu đồ gì. Nhỡ chọc giận di mẫu, cuối cùng không chừng còn phải ép làm thiếp thất, hủy hoại cả đời!
Ngoại trừ đại biểu ca ra thì chỉ còn mỗi Thất biểu ca là có thể ngắm được.
Mặc dù nhà nàng ta chẳng có một tí dây mơ rễ má nào với ngũ phòng của Tiêu gia, nhưng chỉ cần nàng ta và biểu ca có một chút tình nghĩa bạn học cùng nhau đọc sách, chuyện này chưa chắc không thể thành!
Thất biểu ca tuy có hơi kỳ quái nhưng lớn lên một tí sẽ tốt thôi!
Thất biểu ca dù có vẻ như là một kẻ quần là áo lượt, nhưng chỉ cần nàng ta vào cửa được rồi, quản lý của cải trong nhà rồi, sống phóng khoáng thoải mái với hắn, bản thân nàng ta sẽ không phải lo ăn lo uống, cứ sống qua ngày yên ổn là được!
Hơn nữa, nếu nàng ta làm thê tử của Thất biểu ca, di mẫu tất sẽ nói đỡ cho nàng ta, trợ giúp nhiều mặt cho nàng ta. Hôm đó nàng ta quan sát thấy Tiêu Tồn Ngọc này mặc dù chẳng ra làm sao, nhưng đối đãi với trưởng bối cũng khá lễ phép…
Ngũ phòng của Tiêu gia rất phú quý, Tiêu Tồn Ngọc lại nhát gan sợ trưởng bối, thế là đủ rồi!
Nàng ta nói xong những lời đó, bước từng bước đến gần trước mặt Tiêu Tồn Ngọc.
Tiêu Tồn Ngọc nhăn mặt.
Nàng còn sờ vào kiếm, trông rất sợ hãi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Thất biểu ca, quần áo hôm nay của ta đã được hun tư hương trước rồi đó, mùi ngửi rất tươi mát, lúc vạt áo lay động còn nghe như gió mang theo mùi hương mà thổi tới nữa, có tác dụng làm tinh thần thoải mái…” Nói xong, Đổng Xảo Tâm phất phất hai ống tay áo.
Lúc nàng ta phất phất tay áo, âm hồn kia cũng phất phất tay áo theo.
Tiêu Tồn Ngọc chỉ cảm thấy dạ dày đảo lộn, cố gắng nhịn lại, sợ mình sẽ nôn ra.
“Là tư hương đúng không? Ta biết rồi! Ngươi mau tránh ra, ông đây muốn đi ngay!” Đừng có tới gần nữa, không ông đây thật sự sẽ cầm kiếm mà chém người!
Trên đời này có cái gì mà nàng không biết chứ?
Cái thứ tư hương kia vốn dùng đến tử đàn, trành bì, cam tùng, khổ luyện hoa, mộc tra hạch và tử lệ chi bì*, mùi của tư hương đúng là vô cùng thơm, nhưng mùi thơm đó trộn lẫn với mùi hôi thối trên người âm hồn, ngửi nó còn đáng sợ hơn cả mùi nước bẩn trong cống nữa!
*tử đàn, trần bì (vỏ quýt, cam phơi khô), cam tùng, hoa xoan, hạt mộc qua và vỏ quả vải.
“Không được, ta muốn biểu ca ngửi cho kỹ đã.” Đổng Xảo Tâm không cần đến mặt mũi, ống tay áo vung lướt qua mặt Tiêu Tồn Ngọc.
Tiêu Tồn Ngọc không nhịn nổi nữa.
Cuối cùng thì kiếm vẫn không rút ra, bởi vì Tam Xích kiếm này mà rút ra rồi thì âm hồn này có lẽ sẽ phải chết.
Không cừu không oán, nàng cũng không làm nổi chuyện đó.
Nhưng nàng lại giơ cánh tay lên.
Vung quyền lên trên mặt Đổng Xảo Tâm, không tiếc vung tận hai cái liền, nhảy dựng lên tại chỗ: “Ôi cái người này, có thể động khẩu thì ta sẽ không động thủ, ngươi đừng có ép ta.”
Đúng là đáng ghét mà, lần trước bị nha hoàn bò lên giường nàng đã sợ chết khiếp rồi!
Bây giờ đến cả Đổng Xảo Tâm xuất thân nhà giàu bề thế cũng có mưu đồ làm loạn với nàng… Đáng sợ quá đi thôi!
Tiêu Tồn Ngọc run lẩy bẩy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT