Tiêu Tồn Ngọc rất biết giả vờ giả vịt, tỏ vẻ thông tình
đạt lý cũng rất có phong phạm.
Khương lão tướng quân một là cảm thấy thiếu niên này ra
vẻ lão luyện, hai là không hiểu hắn nói đang nói gì. Lão nhân gia nhíu mày
nhìn tôn tử của mình, hỏi: "Bức họa gì?"
"Gia gia, người không biết sao?" Khương Hàn
Nghĩa rụt đầu hỏi.
Khương lão gia tử chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, ông ta
biết cái khỉ gì chứ!
"Nói rõ ràng! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi
đuổi theo Tiêu Thất lang quân người ta để làm gì? Sao lại như hung thần ác sát
muốn giết người hả?" Khương lão tướng quân cả giận nói.
Tôn tử này của ông ta cái cái gì cũng tốt, đã hiếu thuận
lại giỏi võ, nhưng chỉ có chút cơ bắp đó thôi.
Nói khó nghe chút thì là hơi ngu, đầu óc không dùng được,
tóm lại là thường đắc tội người khác, gặp tiểu tử có chút tâm nhãn thì chỉ có
thể bị người trêu đùa.
Nhưng ông ta cũng không có cách nào, đầu óc đần độn không
phải bệnh, không chữa được, lại không đổi được.
Khương Hàn Nghĩa cảm giác được tổ phụ tức giận, vô cùng
lo sợ, vội vàng nói: "Gia gia, trước đây người từng nhắc tới bức《 Thá ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.