Những linh hồn mà nàng giúp đỡ những năm này, nhiều nhất tất cả cộng lại cũng chỉ có thể cho nàng sinh mệnh ba tháng.

Tuổi thọ mà nàng thu hoạch từ Diệp Tam đạt được không quá ít nên Tiêu Tồn Ngọc xem như cũng khá hài lòng.

Bấm ngón tay tính toán, ngày hôm nay sẽ không có linh hồn nào đến, nàng phủi phủi mông nhanh chóng đứng dậy, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Thiết Dực, hỏi: "Vừa rồi ta làm gì, nói gì, ngươi sẽ không nói cho đại ca của ta biết, đúng không?"

"Không, chủ nhân của Thiết Dực là Thất thiếu gia. Ngài muốn Thiết Dực nói cái gì thì Thiết Dực sẽ nói cái đó!" Giọng nói thô kệch rất chắc chắn.

Tiêu Tồn Ngọc vui vẻ, kiễng chân vỗ vỗ vỗ cánh tay của hắn ta: "Như vậy mới đúng là huynh đệ tốt của ta, sau này có thịt sẽ cùng ăn thịt, có rượu sẽ cùng uống rượu!"

Mặt Thiết Dực không chút thay đổi

Những con người trung thành thường có linh hồn tẻ nhạt.

Tiêu Tồn Ngọc lại liếc nhìn người đang rình rập phía xa, nàng lấy bạc ra, đặt trong tay ước lượng: "Chúng ta tiêu tiền đi."

Mục đích của nàng quá rõ ràng rồi, nàng trực tiếp mua một xấp bùa dày, nhân tiện mua thêm một ít mực chu sa để vẽ bùa, cùng một xíu bột vàng quý. Chỉ trong nháy mắt...bạc hết sạch. .

Lồng ngực nàng có chút trống rỗng

"Tại sao ta lại không để lại một chút chứ?" Sau khi tiêu tiền, cô vẫn không quên nói thầm.

"Bởi vì ngài vừa mua một đống đồ không ăn được." Thiết Dực cầm đồ vật trên tay, thẳng thắn nói.

Hai tên gia đinh đằng sau đã hoàn toàn bị thuyết phục, Thất thiếu gia tự mình kiếm được một ít tiền, nhưng chỉ trong nháy mắt, thật sự là tiêu sạch hết rồi!

Sau khi trải qua một buổi chiều trên con phố đó mà không có gì, nàng đã mua về quá nhiều thứ vô ích.

Nếu thiếu gia mà biết được, chắc chắn tức giận!

Lúc Tiêu Cảnh Vân trở về nhà thì trời đã tối, Tiêu Tồn Ngọc cũng đã ngủ mất rồi.

Hắn ta kêu hạ nhân của mình đến báo cáo sự việc trong ngày, nghe xong sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.

"Một công tử giài có đã đưa cho nàng mười lượng bạc? Người đó trông như thế nào?" Tiêu Cảnh Vân rất lo lắng.

Tiểu tử này chẳng lẽ lại kết bạn bên ngoài?

Ngày phải trở về của Tiêu Tồn Ngọc chỉ rất còn ngắn, từ khi nàng gây ra chuyện đào xác rồi vẽ bùa làm cho nàng hiếm khi được phép ra ngoài, vì vậy theo logic, nàng cũng không nên nhận ra một vài người ở thủ đô. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Công tử kia khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, ngoại hình rất ưa nhìn, ăn mặc không quá sang trọng nhưng không giống như những công tử bình thường khác, có vẻ hắn không được tốt, sắc mặt trắng bệch, Nhưng tính tình khá tốt, khi nói chuyện với Thất thiếu gia, hắn lúc nào cũng tươi cười, như thể hắn rất thích Thất thiếu gia." lão gia đinh thành thật nói.

Khi hai vị công tử đang nói chuyện, giọng nói cũng không quá lớn nên không nghe thấy gì.

"Tiểu tử ngốc nghếch này... May mà có Thiết Dực đi theo, nếu không thì chắc hắn cũng không biết mình bị bán mất!" Tiêu Cảnh Vân chỉ tiếc không thể dạy dỗ đệ đệ của hắn ta đàng hoàng.

Kinh thành này khắp nơi đều có rất nhiều quý tộc, tùy tiện gặp một người không chừng cũng có thể là quý tộc.

Hơn nữa, trong kinh thành còn có một số công tử quái gở háo sắc, mà đệ đệ của hắn trắng trẻo mềm mại còn dịu dàng, không biết nếu hắn không nói hắn là đệ đệ của mình, thì rất có thể sẽ trực tiếp bị bắt đi!

Tiêu Cảnh Vân thở dài.

Mà thôi, đứa trẻ kia cũng đang ngủ rồi, chẳng lẽ bây giờ hắn ta đi tới rồi đạp cho đệ đệ hắn ta một đạp?

"Đi lấy hai quyển sách cổ trong nhà kho đến đây cho ta." Hắn ta định đi xin lỗi Lương phu tử thay cho thằng đệ đệ ngu ngốc đó!

Lúc này đây, Lương phu tử cũng đang trằn trọc mãi, không thể ngủ được.

Nghĩ đến lời mà Tiêu Tồn Ngọc nói, ông cảm thấy toàn thân khó chịu, đáng tiếc, không nhịn được mà nghĩ, một công tử xinh đẹp như vậy cũng rất thông minh lanh lợi, tại sao lại hết lần này đến lần khác không chịu học hành đàng hoàng?

"Hắn không chịu học, dù ông nói gì hắn cũng không chịu học!" Cuối cùng, Lương phu tử nổi giận đùng đùng, quyết định mắt không thấy, tâm sẽ không thấy phiền!

Vừa dứt lời, Thư đồng bên ngoài nói: "Sư phụ, tiểu Tiêu đại nhân nghe nói ngươi đã ngủ say, sau đó đã để lại hai quyển sách cổ rồi lập tức rời đi."

"!" Lương phu tử đỏ mặt.

Ông đến Tiêu gia này, thứ nhất là vì tiền dạy học rất cao, thứ hai là vì ...

Lão tướng quân họ Tiêu đã để lại rất nhiều của cải cho con cháu, trong số đó có không ít sách cổ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play