Tiêu Tồn Ngọc nghĩ đến tình cảnh thảm hại của mọi người hôm qua, cảm thấy Doanh Huệ đúng thật là không có thời gian và khả năng gây án.

Thậm chí những học sinh khác cũng đều như vậy, ốc còn không mang nổi mình ốc, thời gian đâu mà làm chuyện này?

“Người này chỉ trộm rượu thôi sao?” Tiêu Tồn Ngọc cau mày, có chút không thể tưởng tượng nổi: “Cả một bình như vậy vào bụng, tên trộm rượu này cũng không thể thẳng người rời đi được mới đúng...”

“Đây chính là chỗ kỳ lạ.” Trang Cửu Lang cũng tán thành gật đầu một cái.

Đồ vật trong phòng hắn ta không nhiều, ngoài một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, thứ đặc biệt duy nhất chính là rượu này.

Rượu này có mùi thơm thuần hậu, tất cả học sinh trong viện đều biết hắn ta có được đồ tốt này, cho nên hắn ta cũng không tiện cất ở nơi khác, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện có thể bị uống trộm.

Rượu này trân quý, lại là vật Tiêu Thất tặng cho, bị uống trộm trong tay hắn ta, chẳng khác nào hắn ta lãng phí lòng tốt của Tiêu Thất.

Thế nên rất tức giận.

Bao nhiêu năm qua chưa từng nổi nóng như thế.

Tiêu Tồn Ngọc suy nghĩ một chút, cũng không đoán ra được là ai làm, dứt khoát

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play