Nội tâm tiểu cô nương vô cùng kích động, móc ra túi tiền nhỏ của mình.

"Cho theo tấm lòng là được." Tiêu Tồn Ngọc nhìn qua còn rất hào phóng.

Diệp Tam nghe được câu này lại nóng vội, trách không được đại nhân nghèo đến đáng thương, tiền đưa tới cửa cũng không biết lừa tí bạc nào...

Khó sống quá đi mất!

Tiểu cô nương vừa bỏ tiền vừa nói: "Ta làm theo lời ngài nói hái một đóa mẫu đơn, nhưng không cẩn thận bị ong chích ta một phát, ta đau muốn khóc, chính lúc này, hắn ta, hắn ta đã đi tới, nhờ đại nương giúp ta rửa sạch vết ong chích, ta nghe ngài nói xong hỏi han vài câu, thế mới biết... Ban đầu hắn ta là một lang quân của một gia đình trong thành Tây Bắc, hôm nay vào trong miếu là cầu phúc thay mẹ hắn."

Thế nhưng thật sự vừa vặn gặp gỡ.

Hơn nữa...

Trước đó nàng ấy chưa từng gặp mặt, chỉ suy xét gia cảnh của đối phương.

Nhưng hôm nay nhìn lại, thấy lang quân kia rất đẹp nhưng không hề chói mắt, trong cái tuấn tú lại có chút chất phác chắc nịch, cử chỉ lịch sự quy củ, tuy giúp nàng ấy nhưng một chút mạo phạm cũng không có, hiển nhiên là người tốt.

Hơn nữa hắn ta còn hiếu thuận khiêm tốn, còn giúp gánh nước tưới hoa trong miếu, chứng minh người này rất cần mẫn không lười biếng.

Nếu sống cùng một người như vậy thì tương lai có gì phải lo lắng?

"Các ngươi túc thế nhân duyên, chắc chắn có thể qua ngày lành." Tiêu Tồn Ngọc phụ họa nói.

Đương nhiên mấy câu nói như túc thế nhân duyên là bịa chuyện, nhưng xem quẻ tượng, hai người này thật sự xứng đôi, nàng chỉ nói thêm vài lời hay để tiểu cô nương vui vẻ hơn thôi.

Tiểu cô nương rất hạnh phúc, bỏ tiền càng thoải mái hơn.

Quả nhiên vốn dĩ tiểu cô nương lấy ra mười đồng, nghe được câu này lại lấy ra thêm vài đồng, cuối cùng cho mười lăm đồng.

"Đa tạ ngài!" Tiểu cô nương cảm tạ trong sự vui sướng. ( truyện trên app tyt )

Hơn nữa cộng lại ba quẻ vừa rồi, nàng kiếm lời được tận mười tám đồng.

Nàng cũng không chê, cười tươi với tiểu cô nương, cầm lấy tiền.

Diệp Tam gấp muốn chết: "Không phải ngài nói có thể kiếm mười lượng bạc sao?"

Quả nhiên lại nói phét!

Tiêu Tồn Ngọc quay đầu lại nhìn hắn một cái, âm hồn này nói quá nhiều, tên này sinh ra không nên làm mật thám mà nên làm một bà cô miệng to mới đúng!

"Ta nghĩ kẻ thù của ngươi... Chắc là chê ngươi nói nhiều quá phiền nên mới thọc chết ngươi!" Nàng nói thầm một tiếng.

"..." Diệp Tam rụt cổ.

Hắn ta cũng không dám để Tiêu Tồn Ngọc dỗi nữa, quyết định thành thật một chút.

Nhưng tiểu cô nương chân trước mới vừa đi, không ngờ chân sau lại có một người ngồi xổm trước mặt Tiêu Tồn Ngọc, tay kia sờ mó trong ngực, lấy ra một nén bạc, nhìn không sai biệt lắm chính là mười lượng lớn nhỏ, đặt trước mặt Đại nhân âm Phủ!

"!!!" Diệp Tam kinh hãi rồi.

Lại nhìn kỹ qua, trong đầu như có pháo hoa nổ tung, vốn dĩ đang đứng dưới ô dù thế nhưng ngay sau đó lại ngơ ngác quỳ thẳng xuống, dường như toàn bộ ký ức đều đã nảy mầm, trong miệng lẩm bẩm: "Chủ tử?"

Tiêu Tồn Ngọc kinh ngạc liếc mắt nhìn người trước mặt một cái.

Đôi mắt linh động kia có vài phần tìm tòi nghiên cứu, nhìn xong rồi híp mắt cười.

"Ngươi cũng muốn xem bói à?" Giọng nói nàng bình tĩnh hơn nhiều.

"Tại sao ngươi không cười?" Trong lòng Doanh Hoài Kỵ thấy hơi mất mát.

"Không bán nụ cười." Tiêu Tồn Ngọc xoa mũi: "Nếu ngươi muốn mua nụ cười, vậy đến xóm cô đầu kia, mấy người ngồi đó có thể cho ngươi cười ra hoa năm màu luôn."

Rặng mây đỏ chạng vạng chiếu lên vai Doanh Hoài Kỵ, tựa như tấm áo choàng sáng lấp lánh, khiến hắn nhìn qua đẹp mắt hơn vài phần.

Khuôn mặt kia tràn đầy nhẹ nhàng: "Ý ta không phải vậy."

"Ngươi có coi không? Không thì đi mau." Tiêu Tồn Ngọc không khách khí chút nào.

Tướng mạo này... Quá cao quý nhưng lại quá nhấp nhô, bạc này không dễ kiếm đâu.

Nàng có thể nói, bằng tài vận đáng thương của nàng ở đời này, mười lượng bạc sao có thể dễ dàng tới tay như vậy được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play