Diệp Tam cực kỳ bội phục bản lĩnh tương thông âm dương của Tiêu Tồn Ngọc, nhưng về những mặt khác, vị đại nhân này giống như một đứa con nít, đơn thuần và hơi ngốc nghếch.
Ánh mặt trời hơi chói chang, Tiêu Tồn Ngọc cũng tận lực dịch vào nép trong cái bóng của Thiết Dực.
Đại ca nói không sai, Thiết Dực đúng là tốt thật.
Trước khi nàng ra ngoài cửa, cầm cây kiếm dài ba thước sáng rọi dọa người, có mù mới đi động thủ cướp bóc.
Nhưng bây giờ thì khác, mấy tên côn đồ nhỏ không hiểu chuyện trên đường cũng còn một ít, đôi mắt đảo quanh trên người nàng, nhưng sau khi nhìn thấy Thiết Dực, tất cả đều thành thật cút xa, giảm cho nàng không ít chuyện vặt vãnh.
Thời gian từ từ trôi qua, giữa trưa tới chạng vạng.
Diệp Tam không còn ôm bao nhiêu hy vọng nữa.
Đừng nói mười lượng bạc, theo như y nghĩ thì tiểu cô nương kia sẽ không trở lại, quẻ mà đại nhân âm phủ này vừa gieo này coi như bỏ phí rồi.
Giờ phút này, cách đó không xa phía trên trà lâu, Doanh Hoài Kỵ cũng không nhanh không chậm thưởng trà, quan sát nhất cử nhất động của Tiêu Tồn Ngọc phía dưới.
Mỗi cái giơ tay nhấc chân của hắn đều tràn ngập quy củ, dáng người mảnh khảnh lại có chút yếu ớt, vẻ mặt ôn hòa tuy có chút ấm áp rồi lại có vẻ cao không thể với tới, ngược lại khiến người khác không dám tới gần. ( truyện trên app T Y T )
"Chủ tử, tiểu thần côn này đúng là ngốc, cũng khó trách ngày ấy dám lỗ mãng hấp tấp gõ cửa nhà chúng ta..." Cấp dưới đi bên cạnh cũng không nhịn được hơi tò mò.
"Nếu hắn ngốc, sao lại có thể biết chuyện của Diệp Tam?" Doanh Hoài Kỵ nhìn về phía Tiêu Tồn Ngọc, ánh mắt có vài phần thưởng thức: "Ngươi nhìn cảnh sắc bên ngoài hôm đó, có xứng với hắn không?"
Mấy ngày trước đây mưa to nhiều, hôm nay mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Giống như khi tiểu thần côn này tùy tiện tươi cười, người nhìn không muốn đứng dậy.
"Cũng là của lạ, con cháu Tiêu gia đều lớn lên vô cùng quy củ, không ngờ lại sinh ra được một nhân vật đặc biệt như vậy, thuộc hạ hỏi thăm xuống dưới, hắn là con trai độc nhất của ngũ phòng, nghe nói mấy năm nay đều sống một mình, không ai quản giáo, cho nên tính tình hơi hoang dã, không sợ trời không sợ đất." Cấp dưới lại nói.
Doanh Hoài Kỵ như suy tư gì đó, sau một lát chậm rãi than một tiếng: "Tiêu gia đúng là thanh lưu môn hộ."
Hiện giờ người đứng đầu Tiêu gia chính là Tiêu Thị Lang, mà trong nhà Tiêu Thị Lang cũng đơn giản, trong kinh không ai không thích, Tiêu Cảnh Vân kia chưa từng đính hôn, nhiều huân tước trong kinh không nhịn được muốn hỏi ý.
Nhà cửa đơn giản như vậy sao có thể không để người ta hâm mộ được chứ?
Giờ phút này, Tiêu Tồn Ngọc được hâm mộ ngao ngán đánh vài cái ngáp.
Khoanh chân đè khuỷu tay lên, một tay chống cằm như muốn đi ngủ vậy.
"Ta nghĩ ngài vẫn nên trở về đi... Như vậy vất vả quá." Diệp Tam không nhìn được, hắn hận bây giờ không thể đi báo mộng ngay, làm đồng liêu huynh đệ của mình lúc trước lấy vốn quan tài của mình ra đưa hết cho hắn!
"Không vội." Tiêu Tồn Ngọc chán muốn chết, một cái tay khác vẽ vòng tròn trên mặt đất.
Diệp Tam áy náy, thái dương nhảy lên dữ dội!
"Buổi tối ta có thể đi qua nhìn một cái, sáng mai lại về..." Diệp Tam lại nói.
"Chuyện đó không được, ban đêm quá nguy hiểm, ngươi còn là âm hồn vô dụng như vậy, lỡ gặp phải hồn ma khóc lóc rồi bị người ta ăn, chẳng phải ta mệt chết à?" Tiêu Tồn Ngọc thẳng thừng từ chối.
Loại chuyện này trước kia đã xảy ra rồi, lúc ấy thiếu chút nữa làm nàng tức chết!
Diệp Tam còn muốn mở miệng nói gì đó, lại thấy cách đó không xa vẻ mặt tiểu cô nương kia rất nôn nóng đi đến bên này!
"Đến thật sao?" Mười lượng bạc? Cằm Diệp Tam rớt bộp xuống đất.
Tiêu Tồn Ngọc híp mắt cười ngọt ngào, sửa sang lại quần áo ngồi lên ngay ngắn.
Đảo mắt một cái, tiểu cô nương đã tới trước mặt, lau mồ hôi đỏ mặt nói: "Công tử, ngài xem quẻ cũng chuẩn thật! Ta tới đưa tiền quẻ cho ngài!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT