Hàng Canh Viễn vốn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm chuyện
hứa hẹn với Tiêu Tồn Ngọc xem như đã xong.
Không ngờ chỉ sau một khắc đã thấy Chu phu tử nổi giận
đùng đùng nhìn hắn ta.
“Phu tử? Vì sao lại phạt ta?” Hàng Canh Viễn ngơ ngác.
Hắn ta tới khuyên nhủ mà?
“Đã biết rõ còn cố hỏi, bướng bỉnh cố chấp! Ta hỏi ngươi,
vì sao bọn họ ra tay mà ngươi còn đứng bên cạnh nhìn? Chẳng lẽ không phải ngươi
ép bọn họ làm vậy sao?” Chu phu tử tức giận hỏi.
Phu tử nói như vậy, Trang Cửu Lang lập tức biết nguyên do
trong đó, hắn ta bình tĩnh lên tiếng: “Phu tử nói không sai, ta cũng cảm thấy
là Hàng Canh Viễn ở sau lưng làm chuyện bất nghĩa, giật dây các vị đồng môn ra
tay. Vậy mà hết lần này đến lần khác hắn còn không chịu thừa nhận, lúc nãy còn
giả vờ làm người tốt, suýt nữa khiến ta tin là hắn tới cứu người.”
“Ta vốn chính là tới cứu người mà!” Hàng Canh Viễn chỉ
cảm thấy nghẹn một búng máu ở ngực, muốn phun ra ngoài.
“Các ngươi nói xem, có phải Hàng Canh Viễn bảo các ngươi
làm không? Hửm?” Trang Cửu Lang cười híp mắt nhìn sáu người khác.
Hắn ta đứng đó như đại thụ, như núi cao, nở ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.