Vừa nghĩ tới Tiêu Tồn Ngọc, Chu phu tử
tức đến đau đầu.
Lão thiên gia thật vất vả để cho mười
sáu tên tiểu tử tới thư viện ông, tại sao tất cả bọn họ đều vô dụng như vậy?
Ngoại trừ Trang Cửu Lang hôm nay trông khá tốt, những người còn lại ... đều là
hạng người hời hợt và thiếu hiểu biết!
Ông cũng không biết sơn trưởng vì sao
muốn hắn đặc biệt chú ý Tiêu Tồn Ngọc!
Than thở.
"Ngài có cái gì không nghĩ ra
sao?" Giọng nói của Tiêu Tồn Ngọc đột nhiên từ cửa sổ truyền đến.
Tay Chu phu tử run lên, trà trong tay
trực tiếp bắn lên tờ giấy trước mặt, trong nháy mắt thấm ướt một mảnh.
"Ngươi… Không có quy củ!" Chu
phu tử lắc đầu, nhìn nàng một cái về sau, lại thở dài: "Ngươi muốn tới cầu
xin tha thứ?Không được, thư viện có thư viện quy củ, sáng mai quét chuồng gà,
không thể không đi!"
"Phu tử, ngài oan uổng
ta..."Tiêu Tồn Ngọc đáng thương nhìn ông.
"..."Chu phu tử cau mày.
Tiểu tử này còn biết giả vờ giả vịt,
trốn học là ai? Bây giờ hối hận có ích lợi gì?
“Ta đến đây đ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.