Chu Cảnh Mậu có thể cảm giác được sẽ không bao giờ có con
dế nào tệ hơn con của hắn ta.
Lúc nãy tự tin cỡ nào, bây giờ thất vọng chừng ấy.
Còn một hiệp nữa, hắn ta không muốn đi dọn phân đêm.
“Đây là cầu ta sao? Hảo huynh đệ?” Tiêu Tồn Ngọc hỏi với
ánh mắt trong veo.
Chu Cảnh Mậu gật đầu: “Hai huynh đệ chúng ta còn phải nói
lời khách sáo gì nữa chứ. Ta đúng là đang cầu ngươi! Phụ thân ta hận không thể
nhận ngươi làm con nuôi. Tiêu Thất, ngươi sẽ không trơ mắt nhìn ta đi dọn phân
đêm cho Sử Đình và Hàng Canh Viễn chứ?”
“Nếu là cầu thì dễ nói chuyện rồi.” Tiêu Tồn Ngọc hài
lòng gật đầu, “Ta cho ngươi một con dế tốt, cũng không lấy tiền của ngươi.”
“Thật sao!?” Chu Cảnh Mậu không thể tưởng tượng nổi.
Không cần tiền!
Gà sắt vậy mà rụng lông*!
* Gà sắt: chỉ
những người keo kiệt, bủn xỉn. Gà sắt rụng lông: ám chỉ một người bình thường
cực kỳ keo kiệt nhưng đột nhiên trở nên rộng lượng, hào phóng vì mục đích nào
đó. “Nhưng mà...” Tiêu Tồn Ngọc dừng một chút, Chu Cảnh Mậu
lập tức nín thở, chỉ nghe nàng nói tiếp: “Ta đưa đồ tốt cho ngươi giải quyết
tr ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.