Tiêu Cảnh Vân thực sự không biết nên
làm thế nào, nhìn cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé của nàng ôm cây cột cũng sợ nàng
mất tập trung một chút sẽ bị rơi xuống, chỉ có thể nhắm mắt nói: “Ta thực sự
không đánh đệ đâu, đệ nhanh lăn xuống đây cho ta!”
Tiêu Tồn Ngọc miệng toe toét, nhảy trở
lại: “Đại ca, vậy huynh đừng quên giúp ta tìm người nhé? Bằng hữu của ta muốn
mở hiệu sách.”
“...” Tiêu Cảnh Vân vừa đè xuống một
hơi, uống ực một hớp rượu, nghe thấy vậy thì ly rượu kia suýt nữa thì bị bóp
nát.
Các bằng hữu sao, hắn ta nở một nụ cười
mỉa mai.
Cuối cùng họ cũng hiểu, Tiêu Cảnh Vân
suốt ngày lo lắng chuyện gì.
“Ngày hôm đó là sinh thần của ta, không
được chọc giận ta nữa! Ngoan ngoãn mà đi săn, nếu ngươi có thể bắt được con
mồi, ngươi muốn cái gì ta cho cái đấy!” Tiêu Cảnh Vân còn chơi lớn hơn, luôn
cảm thấy đời này mình có lỗi với Ngũ thúc trên trời linh thiêng.
Tiêu Tồn Ngọc gãi gãi đầu.
“Được, một lời đã định.” Tiêu Tồn Ngọc
đáp.
Con mồi…Chẳng phải rất đơn giản sao?
Chỉ cần là trong rừng, to nhỏ gì đều
được tính phải không?
Đổng Xảo Tâm vốn muốn nói thê ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.