Tiêu Tồn Ngọc nghe Đổng Xảo Tâm nói như
vậy thì không nhịn được mà bật cười.
“Nói cũng đã nói hết rồi, ngay cả tiếng
người mà ngươi cũng không hiểu sao?” Tiêu Tồn Ngọc nhấc mí mắt lên, ánh mắt
lạnh lẽo hơn mấy phần: “Muỗi bay trong sân cũng không quấy rầy người khác nhiều
như ngươi đâu, ngươi nghĩ thiếu gia ta là kiểu người biết thương hoa tiếc ngọc
sao? Không biết đầu óc của ngươi trui rèn ở đâu mà lại ngu xuẩn như này nhỉ?
Thiết Dực, lập tức ném người này ra ngoài, tránh để cho nàng càng mở miệng càng
ăn nói quá đáng!”
Một chút mặt mũi Tiêu Tồn Ngọc cũng
không để lại cho nàng ta.
Còn nói là nhấc chân đi vài bước mà
thôi?
Nàng nhấc chân không mệt sao?
Đổng Xảo Tâm vô cùng nhục nhã, đúng
thật là tổn thương chồng chất tổn thương: “Thất biểu ca!”
Chỉ vừa hô được một tiếng, nàng ta đã
nhìn thấy thân thể cường tráng của Thiết Dực đi tới càng ngày càng gần, cả
người nhất thời run lên, chân cũng bị dọa mềm nhũn, vội vàng lảo đảo chạy ra
ngoài.
Mí mắt Tiêu Tồn Ngọc lúc này mới được
nghỉ ngơi.
Đổng Xảo Tâm chạy ra ngoài xong thì thở
hồng hộc, mặt đỏ bừng cả lên, tức giận nhìn lại, bực bội dậm chân hai cái.
Không có ai là đáng tin cả.
Di mẫu không ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.