Thịnh Thi Mông ngồi một bên không biết người đàn ông tên giám đốc Ngô kia nói gì với chị gái mình, tóm lại biểu cảm của chị cô bỗng trở nên vô cùng không thích hợp. Ôm chân, cả người nằm trên sofa, ngón tay gãi gãi đầu gối, giống như nơi đó rất ngứa, rõ ràng là cau mày, một bộ dạng buồn rầu, trong mắt lại lóe lên cảm xúc khó hiểu. Cô ấy hỏi bằng giọng môi của mình: “Có chuyện gì vậy?” Thịnh Nịnh phức tạp liếc em gái một cái, không biết nên nói như thế nào. “Cô Thịnh? Cô có nghe tôi nói không?” “... Đang nghe.” “Bây giờ cô có thuận tiện xuống một chuyến không?” Giám đốc Ngô nói: “Con tôi vẫn còn ở nhà chờ tôi về nấu cơm cho nó ăn.” Thịnh Nịnh nhắm mắt lại, đáp ứng: “Bây giờ tôi xuống đây.” Giám đốc Ngô liên tục cảm ơn ở đầu dây bên kia, cúp điện thoại, Thịnh Nịnh đứng dậy, còn chưa đợi Thịnh Thi Mông hỏi cô đi đâu, cô đã tự mình giải thích trước. “Ôn Diễn uống say, chị xuống lầu xem một chút.” Thịnh Thi Mông trợn tròn hai mắt, bất ngờ há to miệng, biểu cảm mê mang khiếp sợ Một người đàn ông say rượu đến tìm một người phụ nữ, còn ở dưới nhà của người phụ nữ đó, có ý gì chứ? Cô ấy lắp bắp nửa ngày, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể kinh ngạc nói: “... Vậy, có phải em cần tìm một chỗ trốn một chút hay không?” “Không cần, anh ấy sẽ không đi lên.” Thịnh Nịnh nói: “Chị xuống xem một chút, đợi lát nữa tổng cổ anh ấy đi thì chị lên.” Thịnh Thi Mông muốn nói lại thôi. Không chắc nha chị. Hơn nữa chị cô ấy cũng tự tin với bản thân mình thật, nếu thật sự có tự tin như vậy, sao lúc trước lại không cầm lòng được mà thích Ôn Diễn. Cũng không phải trước kia không có ai theo đuổi Thịnh Nịnh, chỉ là lúc đó chị cô đối xử với người khác rất bình tĩnh, một hai câu từ chối dứt khoát, người ta không từ bỏ ý định muốn tiếp tục đuổi theo thì chị ấy dứt khoát trốn tránh lặn không gặp. Sự kiên nhẫn của đàn ông luôn có hạn, dù ban đầu có thiện cảm đến đâu, sâu sắc đến cỡ nào, mặc kệ theo đuổi bao nhiêu lần thì khi quay đầu từ bỏ cũng rất nhanh. Nhưng tổng giám đốc Ôn và chị gái cô ấy, hình như được sinh ra trên thế giới này là để phá vỡ nguyên tắc của đối phương. Thịnh Nịnh đã nói tuyệt tình như vậy nhưng không biết sao tổng giám đốc Ôn uống say vẫn đến dưới lầu Thịnh Nịnh. Đã từ chối anh dứt khoát như vậy nhưng Thịnh Nịnh vừa nghe thấy Ôn Diễn ở dưới lầu, tuy rằng do dự thật lâu nhưng cuối cùng cũng không thể mặc kệ. Trong lòng Thịnh Thi Mông nghĩ như vậy nhưng lại không tiện nói ra làm buồn lòng Thịnh Nịnh, dù sao chị gái cô ấy cũng khổ não buồn rầu vì chuyện tổng giám đốc Ôn lắm rồi. Lúc này Thịnh Nịnh đã mặc áo khoác ra ngoài cửa đi xuống lầu. Thịnh Thi Mông thở dài. Thôi quên đi, lỡ đến lúc đó tổng giám đốc Ôn thật sự vào nhà, cô ấy đành tuỳ cơ ứng biến* thôi. *Tuỳ theo hoàn cảnh, tình hình mà đối phó, hành động (thường chỉ người nhanh nhẹn, thông minh). Tùy việc xảy ra mà tìm cách cư xử, không theo khuôn khổ nào. - “Cô Thịnh, ở đây này!” Xe dừng ở dưới lầu căn hộ, giám đốc Ngô còn sợ Thịnh Nịnh nhìn không ra, vừa nhìn thấy cô xuống thì liều mạng vẫy tay với cô.
Đầu vai Thịnh Nịnh run lên, hai tay rụt vào túi áo khoác, nhắm m�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT