Cho đến cuối cùng Thịnh Nịnh cũng không biết Ôn Diễn xử lý những bông hồng kia như thế nào.
 
Có lẽ anh ném nó đi.
 
Cô trở lại ký túc xá, Quý Vũ Hàm vội vàng đi lên hỏi cô thế nào, Thịnh Nịnh lắc đầu, thản nhiên nói: “Hoàn toàn từ chối.”
 
“Gì??” Vẻ mặt Quý Vũ Hàm không thể tin, lại thật cẩn thận hỏi: “... Hoa hồng ít quá hả?”
 
Thịnh Nịnh: “Không phải.”
 
Cô dừng lại và nói: “Tớ cảm thấy tớ với anh ấy không thích hợp.”
 
“Không thích hợp?” Quý Vũ Hàm nhìn sắc mặt cô tái nhợt, nghĩ đến gì đó, giọng điệu khó hiểu: “Không phải chứ, đây là thời đại gì rồi, anh ta có tiền không sai nhưng cậu cũng có kém đâu? Nói về ngoại hình thì cậu trẻ trung xinh đẹp, nói về sự nghiệp thì cậu có tương lai xán lạn, đừng tự ti như vậy được không.”
 
“Không phải tớ tự ti.”
 
“Thế là vì sao?”
 
Thịnh Nịnh mệt mỏi nằm sấp trên bàn, vùi đầu vào cánh tay.
 
Cho dù bây giờ sảng khoái cùng một chỗ, sau đó thì sao? Sau đó thì phải làm sao đây?
 
Đây cũng không phải là tiểu thuyết hay phim truyền hình, cuối phim là một cái kết có hậu coi như xong việc, còn lại thì dựa vào việc bổ não là có thể sống hết đời.
 
Cô là một người sống sờ sờ, cô sẽ sống và sẽ sống.
 
Ôn Diễn vốn không nên xuất hiện trong cuộc sống của cô 
 
Quý Vũ Hàm thấy cô không nói lời nào, trong lòng cũng đoán được là vì sao.
“... Cậu suy xét nhiều yếu tố trong thực tế, tớ không thể nói là cậu sai nhưng tớ chỉ hỏi một câu thôi, một câu bản chất của vấn đề.”
 
Cô ấy dừng lại và hỏi: “Cậu thích anh ta không?”
 
Thịnh Nịnh vẫn vùi đầu như trước, rầu rĩ ừ một tiếng: “Thích.”
 ........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play