Trong lòng mọi người suy nghĩ gì, quả thật những người khác không quản được. Ngay cả khi suy nghĩ của người ta liên quan tới mình. Nhưng Thịnh Nịnh cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, rộng lượng nói anh ưa nghĩ như thế nào thì nghĩ thế đó, vì thế cô chỉ có thể dùng biểu cảm rối rắm không nói nên lời nhìn Ôn Diễn.
Người đàn ông lái xe nhưng khóe mắt vẫn liếc trên người Thịnh Nịnh. “Nhìn chằm chằm tôi làm gì, muốn biết trong lòng tôi suy nghĩ gì sao?” Thịnh Nịnh nhanh chóng nghiêng đầu: “Không muốn.” Bị phủ nhận dứt khoát như thế, không những Ôn Diễn không tức giận ngược lại còn ung dung nói: “Xem ra trong lòng em cũng rõ ràng.” Khoé môi Thịnh Nịnh giật giật, gương mặt căng thẳng, nhớ tới giấc mơ mà mình mơ thấy Ôn Diễn. Trong giấc mơ của cô có anh luôn tràn ngập một bầu không khí kỳ quái, mỗi lần Thịnh Nịnh tỉnh dậy là cả người đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy sởn gai ốc, rõ ràng trong mơ cũng không làm gì, không có tiếp xúc thể xác, không có hành vi vượt tuyến nhưng cứ làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt vô duyên vô cớ cho rằng mình bị mắc bệnh. Bây giờ đến cảnh thực tế rõ ràng, không có cảm giác mơ hồ đặc trưng của giấc mơ, nhìn thấy rõ ràng cũng cảm thấy rõ ràng, cuối cùng hiểu được lý do tại sao.
Đó là giọng điệu của anh. Giọng điệu trong ấn tượng trước kia hình thành sự tương phản mãnh liệt. Trước kia Thịnh Nịnh đều khó chịu mỗi khi Ôn Diễn nói chuyện với cô, cảm thấy từ trên cao nhìn xuống nhưng mà bây giờ cô cũng cảm thấy không khỏe. Cô nắm lấy một góc khăn quàng cổ, sau đó bị cô nắm thành hình quả bóng rất nhanh, cô cố gắng ổn định cảm xúc của mình hỏi: “Anh có thể nói chuyện bình thường không?” Ôn Diễn: “Tôi đang nói chuyện bình thường.” “Vậy anh đừng nói chuyện nữa.” Thịnh Nịnh nói. Ôn Diễn nhíu mày theo bản năng, có lẽ chưa từng bị ai cấm mình nói chuyện cho nên hơi kinh ngạc. Lúc này Thịnh Nịnh xù lông hai mắt trợn tròn, trong ánh mắt còn nhìn thấy vài phần hung ác, y chang như bộ dạng anh còn nói chuyện nữa cô sẽ cãi nhau với anh. Anh định nói gì đó, yết hầu dừng một chút, Thôi, vuốt vuốt lông thôi. Ôn Diễn thỏa hiệp nói: “Được.” Thịnh Nịnh ừ một tiếng, lại nói: “Tôi muốn mở cửa sổ.” “Sẽ lạnh.” Anh nói như vậy, chắc chắn là không muốn để cô mở. “Xe anh bật máy sưởi quá cao, tôi muốn hít thở không khí.” “
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT