Ôn Diễn nhìn cô chạy chậm đến. Ăn mặc giống như một chiếc bánh ú, toàn thân quấn kín mít chỉ lộ ra gương mặt, sắc mặt hơi tái nhợt, may mà đôi mắt hạnh kia rất đặc biệt, có thể nhận ra là một cô gái thông minh. Bánh ú lên xe, câu đầu tiên của Ôn Diễn là: "Điện thoại của cô đâu?" Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Thịnh Nịnh: "Hả? Trong túi." Ôn Diễn lạnh lùng nói: "Không phải rơi vào trong bồn cầu hả?" “Ý của anh là gì?” Thịnh Nịnh khó chịu hỏi lại. "Không rơi vào trong bồn cầu thì tại sao không nghe máy?" "Ngài gọi cho tôi hả?" Thịnh Nịnh vội vàng lướt lịch sử cuộc gọi, nhớ ra là mấy ngày trước cô bị cảm, tâm trạng vô cùng tồi tệ, thường nằm ngây người trên giường, lúc nào cũng muốn tìm gì đó để trút giận. Dù sao thì cô cảm thấy sẽ không có cơ hội xuất hiện cùng một lúc với Ôn Diễn nữa, cho nên kéo số điện thoại của anh vào danh sách đen rồi. “Bởi vì....” Thịnh Nịnh không dám nói cô đã kéo số điện thoại của anh vào danh sách đen, chỉ nói một nửa lý do: “Việc hợp tác giữa tôi với ngài đã đi tong rồi.". Ôn Diễn nhíu mày: "Ai nói với cô là đi tong rồi?" "Tự tôi cảm thấy như vậy." Ôn Diễn không muốn nói gì thêm với cô. Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị bên B đơn phương chấm dứt hợp tác. Nếu là chuyện công việc, phía sau sẽ có rất nhiều người xếp hàng đứng chờ thay thế, cô đã cuốn gói rời đi lâu rồi. Mỗi ngày gần đây bố anh đều cằn nhằn, nói anh làm anh trai thì nhanh chóng tống khứ bạn gái của em trai đi. Mấy ngày nay vừa lo việc của công ty, vừa chuẩn bị cho hội nghị thượng đỉnh doanh nghiệp trong và ngoài nước, hôm qua lại phải ra khỏi thành phố để đi xã giao, uống rượu, trải nghiệm niềm vui sinh thái nhà nông gì đó. Ở bên ngoài cả một đêm, hôm nay mới trở về thành phố, vốn không có ý định đến công ty làm việc, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi. Lại cảm thấy lãng phí cả một ngày để ngủ thì rất là lãng phí cho nên tranh thủ có ngày nghỉ, đến tìm cô Thịnh mãi không chịu nghe điện thoại này, để xem thử điện thoại của cô rơi vào trong bồn cầu hay là người bị rơi vào trong bồn cầu. Mặc dù gương mặt của Ôn Diễn không mang theo chút cảm xúc nào nhưng Thịnh Nịnh có thể thấy rõ bây giờ anh rất bực bội. Bởi vì lúc cô bực bội cũng giống như vậy. Im lặng, nhưng không khí xung quanh mang theo áp suất thấp "Người lạ chớ lại gần". Đến trường tìm cô, vậy chuyện cầm gậy đánh uyên ương này chưa đi tong. Đột nhiên Thịnh Nịnh thả lỏng người, thậm chí còn quan sát bên trong xe, ngoài cô và Ôn Diễn, ngồi phía trước còn có hai người đàn ông. Người lái xe là trợ lý Trần, Thịnh Nịnh có gặp mặt qua một lần. Vị ngồi ở ghế phó lái thì cô chưa từng gặp qua, có điều vị đó chủ động tự giới thiệu với cô là luật sư riêng của tổng giám đốc Ôn.
Vậy là muốn đi đâu vậy? Còn mang theo luật sư. "Tổng giám đốc Ôn, ngài đưa tôi đi đâu vậy?" "Vườn hoa Bác Thần." Thịnh Nịnh còn chưa kịp lên tiếng, Ôn Diễn đã châm chọc: "Nếu tôi đến muộn một chút, có phải là nên đến đồn công an tìm cô không?" Anh ngồi trong xe hẳn là đã nhìn thấy bộ dạng muốn đánh người của cô rồi. Nhưng Thịnh Nịnh không muốn giải thích. Cáo trạng với nhà tư bản thì có ích lợi gì, chẳng lẽ anh chủ trì công đạo giúp cô chắc? Thật tệ, cô không muốn bán nó. "Ồ, ngài thấy rồi? Vậy anh định đi cáo trạng với lãnh đạo trường học chúng tôi hả?" Ôn Diễn nhướng mày nhìn cô. Cô rất thẳng thắn, trực tiếp thừa nhận. Mấy cô gái trẻ giống như cô mà anh thường gặp nhất, mỗi lần mắc sai lầm sẽ dựa vào người khác chống đỡ, không hề biết xấu đỏ mặt trốn tránh, hơn nữa còn mang theo bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng. Anh cực kỳ không thích. Ôn Diễn không biết anh ghét mấy cô gái phạm sai không chịu trách nhiệm, hay là cô gái đang ở trước mặt anh, là một người xấu xa phạm sai lầm nhưng lại thẳng thắn nhận sai. “Tại sao ngài không nói gì?” Thịnh Nịnh hỏi lại những câu anh vừa nói: “Không phải là ngài thật sự muốn đi cáo trạng với lãnh đạo trường tôi đó chứ?” Rõ ràng giọng điệu của cô không còn thoải mái như trước. Ồ, thì ra vẫn sẽ lo lắng. Còn tưởng rằng cô kiêu ngạo không sợ trời sợ đất. Ôn Diễn thu mắt: "Cô làm gì cũng không liên quan đến tôi." Thịnh Nịnh nghe hiểu lời anh nói, chính là không thích quản mấy chuyện vớ vẩn. Sau đó không nói chuyện gì nữa, xe chạy một lúc lâu, Thịnh Nịnh ở trong một môi trường xa lạ như vậy, nhất là trên xe chỉ có một mình cô là phụ nữ, còn ba người còn lại đều là đàn ông, vốn cô không buồn ngủ chút nào, tinh thần phấn chấn, cũng không có tâm tư nghịch điện thoại, chỉ ngây người nhìn phong cảnh bên ngoài lướt qua cửa xe.
Cho dù ở trong xe người đàn ông bên cạnh cũng không rảnh rỗi, thỉnh thoảng phải trả lời điện thoại, nghe giọng điệu của anh là có thể biết được đều là cuộc gọi công việc. Cho đến khi anh bắt máy, mở miệng là-- "Bố." "Ôn Chinh? Con không ở cùng nó." Ôn Diễn lơ đãng liếc mắt nhìn cái ót của người ngồi bên cạnh: "Con vẫn đang xử lý chuyện bạn gái của nó." Lỗ tai con người luôn nhạy bén nắm bắt thông tin quan trọng, Thịnh Nịnh không cố ý nghe, nhưng mà từng câu từng chữ Ôn Diễn nói đều cứ bay vào tai cô. Lúc này, đột nhiên giọng nói ở đầu bên kia điện thoại lớn hơn, tiếng hét tức giận truyền ra, Thịnh Nịnh nghe được một câu. "Thằng nhóc thối vì cô gái kia mà nó dám thách bố đấy!" Cô giật mình quay lại nhìn anh. Ôn Diễn bóp ấn đường, trầm giọng nói: "Bố bình tĩnh đi, đừng tức giận làm tổn thương cơ thể." Sau đó lại nghe anh bảo đảm: "Vâng, bố đừng lo lắng, con sẽ không." Ôn Diễn cúp điện thoại, Thịnh Nịnh nhanh chóng quay đầu lại. May mà Thịnh Thi Mông đang chơi trò bắt chước xây dựng cuộc sống gia đình, chuyện Ôn Diễn giao cho cô cũng không khó, chờ nhà giao tới tay, làm xong chuyện thì cô sẽ lập tức phân rõ giới hạn với nhà họ Ôn, không còn quan hệ nào với nhà anh nữa. "Sếp Ôn, đã đến vườn hoa Bác Thần rồi." Thịnh Nịnh xuống xe, một người đàn ông trung niên dẫn đầu bước tới, phía sau dắt thêm vài người. “Xin chào, tổng giám đốc Ôn.” Trước tiên người đàn ông trung niên chào Ôn Diễn sau đó nhìn Thịnh Nịnh, vẻ mặt tươi cười: “Đây là cô Thịnh đúng không? Trước đó tôi đoán cô Thịnh nhất định là một mỹ nữ, tôi đoán không sai mà." Thật không ngờ có một ngày cô cũng có thể nhận được mấy lời vuốt mông ngựa của kiểu nhân viên bất động sản cấp cao như vậy. Sau khi người đàn ông trung niên tự giới thiệu, cô mới biết anh ta là người giám đốc phụ trách. Phải nói vườn hoa Bác Thần đúng là chung cư cao cấp, ngay cả thái độ chân chó của người giám đốc cũng không chê vào đâu được, quả thực xứng đáng với danh hiệu bất động sản bán chạy nhất.
Căn hộ của vườn hoa Bác Thần đều có hai tầng. Bởi vì diện tích thang máy lớn hơn so với căn hộ bình thường, cho ngoại trừ giám đốc phải đứng trước Ôn Diễn theo lầu, luật sư và trợ lý của Ôn Diễn đứng sau anh, thì còn lại đều cách một khoảng không nhỏ. Qủa là một cuốn sách giáo khoa thực tế về nghiệp vụ, Thịnh Nịnh âm thầm nhớ lại sau đó đứng cùng hàng đầu tiên với bọn họ. Ông chủ bị bệnh câm và liệt mặt cho nên cấp dưới cũng học theo. Bên trong thang máy tráng gương màu vàng càng hiện rõ nét mặt nghiêm túc của mọi người. May mắn mà thang máy chạy nhanh, chỉ chốc lát đã đến nơi. Người giám đốc đi trước, nhấn mật khẩu mặc định mở cửa, rồi nghiêng người để Thịnh Nịnh vào trước. "Cô Thịnh, cô xem qua đi, xem có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói cho tôi biết." Thịnh Nịnh đã sớm xem qua phòng mẫu của vườn hoa Bác Thần trên trang web mua bán nhà, trang trí rất đẹp. Nhưng sao phòng mẫu giống với nhà thật được, cho nên cô đã chuẩn bị tâm lý cho căn phòng trống lâu rồi. Kết quả là vừa bước vào cửa, hai mắt đã hoàn toàn bị trang thiết bị lấp đầy. Vừa vào cửa là phòng bếp, từ các thiết bị nhà bếp lớn cho đến toàn bộ các vật dụng chén đũa nhỏ tí, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng, biến nhà bếp thành một căn phòng nghệ thuật. Đi qua phòng bếp là đến phòng khách. Hầu hết những người trang trí nội thất gia đình đều biết các cô gái trẻ ngày nay rất ít khi thích kiểu trang trí cung đình xa hoa lộng lẫy. Đây là từ những nghiên cứu và phân tích chuyên nghiệp của ngành trang trí nhà cửa. Màu sắc của cả căn phòng khách giống như ánh sáng mặt trời buổi chiều ấm áp tràn vào từ khung cửa sổ. Rèm cửa sáng màu, ngoài ban công trồng những chậu hoa và cây xương rồng, gần ban công còn đặt một chiếc ghế lười, phía dưới trải một tấm thảm mềm mại, thậm chí còn có thể tưởng tượng ra cảm giác bước đôi chân trần lên đó. Thịnh Nịnh nhận ra chiếc đèn trần phía trên phòng khách là của một nhà thiết kế nhà nổi tiếng người Thụy Sĩ. Sợ là mấy bản hàng nhái của nó trên mạng cũng có giá mấy nghìn tệ, nó lớn hơn hàng nghìn đô la, cũng nhận ra bức tranh nghệ thuật treo trên bức tường trên TV là của một họa sĩ người châu Âu nào đó. Các tác phẩm của vị họa sĩ này rất nổi tiếng trên instagram, bị in ấn làm nhái hàng loạt ở trong nước. Rất nhiều tác phẩm của ông đã trở thành đồ trang trí được ưa chuộng trong nước với giá chín tệ chín. Mà bức tranh này là tác phẩm mới nhất của ông, trong nước vẫn chưa bị làm nhái. Cô thường mơ nếu có một ngày nào đó cô có căn nhà của chính mình, cô sẽ dán giấy dán tường màu gì, đặt đồ dùng gì trong nhà, dùng đồ vật trang trí xinh đẹp gì để trang trí căn nhà. Cho dù giấc mơ này cách rất xa với hiện tại của cô nhưng nó không ngăn cản việc cô không ngừng mệt mỏi tìm kiếm trên Internet một số video roomtour, cho nên cô mới biết những thứ này. Thịnh Nịnh còn đang ngẩn người, Ôn Diễn đã lấy một tập tài liệu từ tay luật sư đưa cho cô. "Xem đi, thấy ổn thì ký tên." Thịnh Nịnh hồi phục lại tinh thần, cầm lấy tài liệu. Vừa mở ra, đầu tiên là cô nhìn thấy tên của mình, tên của cô ở sau dấu hai chấm của bên B, còn tên của Ôn Diễn ở là bên A. "Hợp đồng?" “Thỏa thuận hợp tác.” Ôn Diễn nói: “Căn nhà này đứng tên tôi, cô ở đây trước. Khi nào có tư cách mua nhà, tôi sẽ lập tức chuyển nhà sang tên cô.” Thịnh Nịnh trợn to mắt không thể tin được nhìn anh.
Người đàn ông nhìn, hời hợt nói: "Không tin đàn ông thì phải luôn tin vào luật pháp." ".... Anh có tính tiền thuê nhà không?" Cô yếu ớt hỏi. Ôn Diễn hừ lạnh, giống như cô đang hỏi một câu hỏi rất ngu xuẩn vậy: "Không thu. Không cần lo lắng phí ở, điện nước thì cô tự giải quyết." Sau khi xác nhận điều này, Thịnh Nịnh tiếp tục đọc bản hợp đồng, đọc từ chữ đầu tiên cho đến chữ cuối cùng, một chữ cũng không bỏ sót. Vì vậy, đây không phải là một phòng trưng bày, đây là căn nhà cho cô? Thì ra khoảng cách giữa người với người thật sự lớn như vậy. Nhìn như một giấc mộng xa vời. Cô không biết phải vất vả bao nhiêu năm mới có được những thứ này. Thì ra chỉ cần một câu nói của anh, tất cả những thứ này đều trở thành sự thực. Cảm thấy hơi châm chọc, nhưng cô lại không thể không yêu ngôi nhà làm bằng tiền giấy này. Tham tiền thì sao, nịnh nọt thì sao, cô chính là người phàm tục, cô thích như vậy. Tâm trạng tồi tệ trong những ngày qua lập tức được chữa lành. Đôi mắt cô ươn ướt, kích động bật khóc. Ôn Diễn vẫn đang đợi Thịnh Nịnh đọc bản hợp đồng, nhìn thấy khóe mắt cô xuất hiện nước mắt. Lúc nãy ở trường đối mặt với người khác thì kiêu ngạo, bây giờ thì lại yếu ớt thút tha thút thít, rất khó để người khác không thể hoài nghi cô có phải là người hai mặt hay không. "Khóc gì?" Thịnh Nịnh khịt mũi, chép miệng nói: "Tôi không khóc, đây là nước mắt vui mừng." Ôn Diễn cứng họng. Thích căn nhà này như vậy? Thật đúng là kẻ hám tiền chưa nhìn thấy cảnh đời. Lúc này, giám đốc bên cạnh cũng đang suy nghĩ. Không phải chứ, này là khóc rồi, bạn gái nhỏ của tổng giám đốc Ôn quá dễ dỗ. Nhìn thấy căn nhà mà kích động như vậy, vậy chờ lát nữa cô tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy các tủ đầy ắp áo quần giày dép, túi xách của các hãng nổi tiếng, vậy chẳng phải là ngất luôn hay sao. Giám đốc còn đang suy nghĩ vấn đề này thì đột nhiên nghe thấy bạn gái nhỏ của ông chủ ra lệnh: "Nhà đã xong rồi, đi thôi." “À, ngài chờ đã.” Bạn gái nhỏ chỉ hướng phía trên: “Tôi còn chưa có lên lầu xem phòng ngủ.” Giám đốc cảm thấy không ổn, lần này bạn gái nhỏ thật sự sẽ ngất mất. Để đề phòng chuyện này, chẳng nhẽ phải gọi xe cứu thương đến trước?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT