“Thật sự rất đẹp.”

Gương được trang trí toàn diện trong phòng thử đồ thể hiện mọi góc độ cho người thử.

Hai mắt nhân viên làm việc phát sáng, luôn không ngừng khen ngợi, Thịnh Thi Mông nhìn mình trong gương rồi đưa tay do dự sờ sờ chiếc nơ vừa được nhân viên làm việc sửa sang lại, không thể tránh khỏi sinh ra một ý nghĩ.

Khó trách nhiều người khao khát hôn nhân như vậy.

Mặc chiếc váy cưới này vào, ngay cả chính cô cũng không nhắm mắt được.

“Nào, em mang khăn voan đội đầu cho chị, chị xem hiệu quả tổng thể sau khi phối với khăn voan.”

Nhân viên làm việc cầm lấy một chiếc khăn voan có khảm trân châu nhỏ, giơ cánh tay mang lên thay Thịnh Thi Mông, dùng kẹp nhỏ cố định xong lại giúp cô sửa sang kiểu tóc lại, cuối cùng còn đặc biệt tri kỷ chọn khuyên tai và vòng cổ cho cô.

“Chị xem chị thích không?” Nhân viên làm việc hỏi: “Có thể gửi cho cô dâu xem chứ?”

À à phải phải.

Mình thử váy cưới giúp chị gái.

Thịnh Thi Mông vội vàng dùng điện thoại quay một đoạn video động gửi cho Thịnh Nịnh xem.

“Vì để cho chị xem toàn bộ hiệu quả còn cố ý tạo hình nữa.”

“Trời đất cảm đ ộng tình chị em, phải cho em một bao lì xì đó nha?”

“Gõ chén cầu thưởng.jpg.”

Chỉ chốc lát sau Thịnh Nịnh đã trả lời lại.

“Rất đẹp, rất hợp với em.”

Thịnh Thi Mông: “?”

Thịnh Thi Mông: “Thích hợp với em có ích lợi gì là chị kết hôn mà.”

Thịnh Nịnh: “Vậy em thử thêm vài chiếc nữa đi.”

Sau đó phát cho Thịnh Thi Mông một bao lì xì, xem như là phí vất vả.

Thịnh Thi Mông nhận lì xì, nói đổi với nhân viên làm việc.

Mà hiển nhiên nhân viên làm việc cảm thấy giờ cô gái này mặc cái này cũng đã rất tuyệt vời, thậm chí muốn quay video đăng lên tài khoản video ngắn của phòng làm việc của họ dùng để tuyên truyền, đến lúc đó chắc chắn tin nhắn hỏi thăm sẽ bùng nổ luôn.

Không đành lòng cứ giúp Thịnh Thi Mông đổi bộ khác như vậy, nhân viên làm việc hỏi cô có muốn cho em trai chú rể bên ngoài xem thử hay không.

Thịnh Thi Mông khó hiểu nói: “Cho anh ta xem làm gì?”

“Bình thường cô dâu đến cửa hàng bên em thử váy cưới đều là đi với bạn thân hoặc là đi cùng chồng mà, ánh mắt đàn ông và phụ nữ không giống nhau, như vậy cũng thuận tiện chọn một bộ hài lòng nhất.”

“Hơn nữa em thấy vị tiên sinh kia ăn mặc rất tinh tế đẹp đẽ, hẳn là có ánh mắt rất tốt đi.”

Thịnh Thi Mông nghĩ tốt xấu gì mình cũng chọn váy cưới cho Thịnh Nịnh, hỏi ý kiến nhiều người cũng không sai.

Cô gật đầu, nhân viên làm việc mỉm cười ngay lập tức, nói: “Vậy chị đứng đây một lát, em đi mời ngài ấy tới.”

Váy cưới quá lớn đi lại không tiện, đương nhiên phải muốn đàn ông tới xem.

Một lát sau, nhân viên làm việc thò đầu từ bên ngoài rèm vào, khuôn mặt tươi cười thành một bông hoa mặt trời.

“Ngài ấy cũng vừa mới đi thay bộ lễ phục, em có nhìn một chút, rất xứng đôi với chiếc váy này của chị, em kéo rèm nhé.”

Sau đó rèm thử đồ cực lớn được mở kéo ra từ giữa hai bên, người cách rèm đồng thời nhìn thấy đối phương.

Thịnh Thi Mông chỉ nhìn Ôn Chinh một cái rồi nghiêng đầu.

Vốn là gương mặt dài tri thức đẹp trai, tuy rằng bình thường có cà lơ phất phơ nhưng mặc lễ phục màu trắng đứng đắn cộng thêm nơ đen, đúng là hơi hơi có dáng vẻ đoan chính thanh tuấn* như vậy.

*Người tài giỏi xuất chúng, cốt cách cao sang nhiều người nể phục, bản tính thông minh, ngoại hình thu hút tuấn tú.

Nếu như bạn trai cũ là một nhân vật, vậy đại khái Ôn Chinh chính là tuyệt phẩm nhất trong tất cả các nhân vật cô thu thập được.

“Đây là bản thảo mới nhất mà nhà thiết kế gửi từ Paris, bên em tăng ca thêm giờ để cắt từ bản thủ công, rất được hoan nghênh.” Nhân viên làm việc lại ngồi xổm xuống sửa sang làn váy thay Thịnh Thi Mông, cũng hỏi Ôn Chinh: “Tiên sinh ngài cảm thấy thế nào?”

Trước kia Ôn Chinh khen Thịnh Thi Mông không ít lần, hơn nữa anh còn rất biết khen.

Nụ cười dịu dàng phối hợp với giọng nói dễ nghe, cho dù là “Cục cưng của anh thật xinh đẹp”, cũng có thể bị anh nói trêu chọc.

Trước đó Thịnh Thi Mông cũng từng nghe rất nhiều lần cho nên cho dù lúc này Ôn Chinh khen cô lên trời, cô cảm thấy nội tâm của mình cũng sẽ không dao động quá nhiều.

Nhưng mà lần này phản ứng của Ôn Chinh lại rất đơn giản.

Lụa mềm mại và dệt chiffon xuất hiện tầng tầng lớp lớp váy cưới, khăn voan nhẹ nhàng uyển chuyển tràn ngập, anh bình tĩnh nhìn, không có nhướng mày cũng không cố ý hạ thấp giọng mà là nhẹ nhàng nhếch môi, nói một câu: “Rất đẹp.”

Trong lòng Thịnh Thi Mông căng thẳng, bởi vì nghiêng đầu mà lỗ tai hướng về phía Ôn Chinh càng nóng hơn một chút.

Không có tương lai!!!

Không phải chỉ là hai từ đẹp thôi à! Bình thường đều nghe chán rồi, tim đập rộn cái sợi lông!!!

Nhân viên làm việc thật sự cảm thấy nhìn hai người quá xứng đôi, ý nghĩ muốn kéo CP  cản cũng không cản được, to gan kêu Ôn Chinh đi qua, nói là muốn chụp ảnh chung cho hai người họ.

Nếu mà không chụp ảnh lưu lại kỷ niệm thì thật sự quá đáng tiếc, những thứ tốt đẹp không thể chỉ nhìn mà nhất định phải nghĩ cách giữ lại mới được.

Thịnh Thi Mông muốn nói không cần, Ôn Chinh đã đi về phía cô.

Anh đứng bên cạnh cô, cao hơn cô hơn nửa cái đầu, nhân viên làm việc lịch sự hỏi hai người có thể đứng sát hơn một chút hay không.

Thịnh Thi Mông cảm thấy hơi mất tự nhiên, Ôn Chinh lại ôm eo cô từ sau lưng.

Tay anh giấu trong chiếc nơ trang trí khổng lồ sau lưng váy cưới, nhân viên làm việc không nhìn thấy nhưng Thịnh Thi Mông lại có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh thông qua lớp vải mỏng bên h

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play