Ôn Chinh và Ôn Lệ hai tên tiểu vương bát đản cười anh thì thôi đi, dù sao đúng là hai người họ từng bị Ôn Diễn dạy dỗ không nhẹ, vất vả lắm nhìn Ôn Diễn thua trong tay một cô gái trẻ tuổi, còn đổi tình đổi nết vì cô gái này, nào là tỏ tình nào là cầu hôn nên đương nhiên phải cười nhạo một phen.
Nhưng ngay cả Thịnh Nịnh cũng vậy, đúng là đối xử tốt với cô uổng phí quá mà.
Ôn Diễn chậc chậc, Thịnh Nịnh còn đang lải nhải nói, anh trực tiếp ôm gáy cô rồi kéo cô tới trước mặt mình, dùng giọng điệu chỉ có hai người mới nghe thấy: “Chờ đó.”
Trầm thấp, mang theo sự uy hiếp và đặc biệt mạnh mẽ của người đàn ông.
Ôn Lệ nhanh chóng phát hiện mợ có gì đó không ổn, nhíu mày ầm ĩ với Ôn Diễn: “Cậu, có phải vừa mới uy hiếp mợ cháu không? Đàn ông dám làm không dám để người khác biết thì anh hùng hảo hán cái gì chứ.”
“Cháu hóng hớt như vậy không đi làm paparazzi đi làm diễn viên làm gì.” Ôn Diễn lạnh nhạt nói, sờ một tấm bài rồi nhìn một cái sau đó tao nhã ngả bài trước mặt: “Ù, thanh một màu.”
Mấy người nhìn Ôn Diễn đẩy ngã chiếc bánh lớn một màu chỉnh tề này, Ôn Chinh trực tiếp hô: “Móa, thừa dịp chúng ta cười nhạo anh vụng trộm nghe bài, vô sỉ.”
Ôn Lệ cũng nói: “Thừa dịp chúng ta phân tâm thắng bài, gian trá quá.”
Ôn Diễn nhẹ nhàng trợn trắng mắt, nhếch môi nói: “Dù sao mặt và tiền cũng phải vớt một cái, nếu không đều giống như hai đứa à.”
“Thế nào? Cứ như vậy mà không thấy được anh trai con, cậu cháu tốt sao? May mắn mà không giao công ty cho hai đứa bây.” Ông cụ đứng về phía con trai lớn, khoe khoang trừng mắt nói: “Mỗi năm có thể lấy chút hoa hồng cổ đông kia là nhờ ai? Thắng hai đứa có một tí tiền mà cũng không vui.”
“... Ông ngoại, ông là một nông dân, sao lại đi giúp địa chủ nói chuyện thế hả chời.”
“Gì nông dân địa chủ, đây cũng không phải đấu địa chủ, cho dù cậu cháu là địa chủ thì vị trí này cũng là ông truyền cho nó, biết chưa?”
Ôn Lệ bĩu môi, xì một tiếng sau đó bảo chồng lên, tiếp tục đánh thay mình.
“Lên thầy Tống ơi, lên đánh ngã địa chủ.”
“Còn lên nữa à. Cháu nên đóng cửa và thả chó đi.” Ôn Chinh phụt cười nhạo thành tiếng, cũng gọi Từ Lệ đang chơi điện thoại ở bên cạnh: “Từ Lệ, lên nào, cháu đánh thay cậu út mấy vòng đi, thắng tính cháu thua tính cậu.”
Nhưng cho dù đổi thành người khác, diễn viên và ca sĩ cũng không cáo già xảo quyệt như nhà tư bản, Ôn Diễn lại thắng mấy vòng, ngay cả ông cụ cũng chơi xấu để không cho anh lên bàn.
Ôn Diễn bảo Thịnh Nịnh thay anh, kết quả tuy xâu chuỗi tiền nhỏ Thịnh Nịnh có kỹ năng bài chưa tốt lắm nhưng đầu óc cũng giống như Ôn Diễn, đặc biệt giỏi tính kế, nhất là chuyện liên quan đến tiền bạc. Sau khi lên bàn, có Ôn Diễn ở bên cạnh làm quân sư cho cô, hơn nữa tay cầm bài của cô cũng không đen, mấy vòng tiếp theo lại là người thắng lớn nhất.
“Má nó, mợ, mợ tiếp tay cho giặc.” Ôn Lệ bất mãn nói: “Hẳn là mợ nên bên này mới đúng.”
“ Thật không hổ là vợ chồng, nếu không phải biết chị đang thi công chức.”Ôn Chinh chậc chậc nói: “Em còn tưởng rằng là nhà tư bản lớn cưới một nhà tự bản nhỏ về nhà nữa.”
Thịnh Nịnh thắng nhiều ngượng ngùng, lặng lẽ túm lấy quần áo Ôn Diễn ở dưới bàn bài.
“Em phóng khoáng thoải mái dùng sức thắng đi.” Ôn Diễn không để ý: “Có anh ở đây, hai người bọn nó cũng chỉ dám mở miệng nói thôi.”
“...”
“...”
Khác với hai tiểu bối, ông cụ thua nhiều, trực tiếp gạch bài không chơi nữa, ồn ào muốn lên lầu ngủ, cuối cùng ván bài này mới hoàn toàn kết thúc.
Ngay từ đầu ấn tượng của Thịnh Nịnh với nhà họ Ôn chỉ xuất phát từ ba bố con họ Ôn, Ôn Hưng Dật chuyên quyền độc đoán, Ôn Diễn ngạo mạn lạnh lùng và Ôn Chinh phong lưu trác táng.
Nói tóm lại, là cực kỳ xấu.
Lại không nghĩ tới sau khi thêm hai người cháu ngoại, hai người họ lén lút ở chung như vậy, ầm ĩ nhốn nháo ồn ào cãi nhau, cả đêm qua hạt dưa không cúp mấy hạt mà nước trà dì giúp việc pha thì uống hết sạch.
Tính cách người nhà họ Ôn đều tùy ông cụ, nhất mạch tương th
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT