Thịnh Nịnh kịch liệt phản đối, bày tư thế nếu anh tiếp tục làm loạn ở đây cô sẽ cắn lưỡi tự sát cho anh xem.

Ôn Diễn chỉ muốn cô, không muốn mạng cô nhưng vẫn thỏa hiệp tắt đèn rồi ôm cô đi ra khỏi toilet.

Bánh Trôi được anh ấn chặt, lần này anh không hỏi ý kiến của cô mà trực tiếp thăm dò phía dưới.

Lưu luyến lặp đi lặp lại ở nơi nước sốt nhân thịt của Bánh Trôi.*

*Bánh Trôi là chỉ Thịnh Nịnh. Còn bánh trôi là chỉ bánh trôi bình thường.

Lớp vỏ bên ngoài của bánh trôi khác với sủi cảo, thường được làm từ bột nếp, sau khi nấu chín lớp vỏ bên ngoài sẽ trở nên nửa trong suốt, hương vị cũng sẽ trở nên tròn trịa hơn.

Sau khi bánh trôi nhân bột trắng được bóc vỏ ngoài, nhân thịt bên trong trộn lẫn với nước sốt chảy ra.

Ôn Diễn cho rằng mình không thích ăn bánh trôi, anh chê nó ngọt quá, bình thường chỉ có vào lễ Tết Nguyên Tiêu mới ăn vài cái cho có không khí, để thể hiện cảm giác nghi thức vượt qua ngày lễ truyền thống.

Nhưng vào giờ phút này anh thừa nhận suy nghĩ và hành động của mình trước sau khác nhau.

Anh cực kỳ giống một người đàn ông hư hỏng không biết xấu hổ, ngoài miệng thì trấn an cô, đôi tay lại âm phụng dương bất vi* lại vô cùng đáng xấu hổ tra tấn Thịnh Nịnh.

*Dương phụng âm vi (阳奉阴违): Ngoài thì thuận, trong thì chống; trước mặt phục tùng sau lưng chống lại; Bằng mặt không bằng lòng; Lá mặt lá trái. Tức là ngoài miệng Ôn Diễn an ủi cô mà đôi tay lại làm ngược lại, đi tra tấn người ta.

Trước mắt là một mớ lầy lội rối tinh rối mù, không ai có thể từ chối một món ngon nở rộ như vậy được.

Thịnh Nịnh không kìm lòng nổi mà hét một tiếng, trong mắt xẹt qua ánh sáng lấp lánh, đáy mắt người đàn ông phiếm hồng, cổ họng nuốt một cái, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau miệng, ngẩng đầu khó nhịn nâng cằm cô lên rồi m*t hôn, tình nồng dâng trào ai cũng không khống chế được, hung ác mãnh liệt tác động gắt gao lên từng đầu dây thần kinh, bữa ăn khuya này bắt đầu từ lúc mưa nhẹ dịu dàng kết thúc lại trở thành mưa rền gió dữ khiến người ta run rẩy, cuối cùng thực tủy biết vị.*

*Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.

Vốn dĩ thời gian quyết định ăn khuya tương đối muộn, rạng sáng mới nảy tình ý, giai đoạn trước vì Ôn Diễn phải trấn an Thịnh Nịnh nên tốn không ít thời gian, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng mới nghỉ ngơi, mùa hè vốn ban ngày tới sớm nên có vẻ giống như là giày vò cả đêm.

Chờ tắm rửa dọn dẹp xong, sắc trời đã sáng.

Thịnh Nịnh rất buồn ngủ nhưng lại không ngủ được, cả người ở trong trạng thái vừa buồn ngủ vừa hưng phấn.

Ngay từ đầu cô còn không chia chăn cho anh, hai người trốn trong chăn đánh nhau một trận, cuối cùng Thịnh Nịnh lại bị làm anh nháo đến chân mềm nên “bại trận”, cả người bị Ôn Diễn dùng cả tay lẫn chân ôm chặt vào trong ngực.

Người đàn ông sau khi được thỏa mãn đã rất dễ nói chuyện, vì để cho Thịnh Nịnh yên tâm ngủ còn hứa hẹn lần sau nghe cô.

Mắt Thịnh Nịnh mở to nhìn anh: “Thật sự nghe em sao?”

Lúc trước ở trong toilet, cô ngồi trên bồn rửa tay lạnh lẽo, toàn bộ chân bị đẩy ra còn bị anh cúi đầu nhìn chằm chằm, nước xôn xao chảy ra ngoài, cô không chịu nổi, Ôn Diễn thì ngược lại rất hưng phấn, hô hấp thở nặng đến mức như dùi trống đánh.

Nếu như nghe lời của cô thì ai quản anh có chịu được hay không, vậy chắc chắn là dựa theo suy nghĩ của cô tới rồi.

“Ừm.” Giọng nói của anh trầm thấp, thổi hơi thở ấm áp bên tai cô, buồn cười nói: “Em thích kiểu gì?”

Cô thì thầm một câu gì đó bên tai anh.

Ôn Diễn cho rằng mình nghe lầm: “Mặc cái gì?”

Bỗng Thịnh Nịnh ngậm miệng lại, biết chắc chắn anh không hiểu được sở thích kỳ quái này của mình, mắt nhắm nghiền lại, từ bỏ ý tưởng này.

“Thôi quên đi, coi như em chưa nói.”

Ôn Diễn mím môi, rất không hiểu kiểu sở thích này của cô, khẽ trách mắng: “Sao có thể mặc quân phục ở những nơi như thế chứ.”

Thịnh Nịnh bị anh nói như vậy, cũng cảm thấy mình hơi hơi bi3n thái nhưng lại không muốn thừa nhận, vì thế trợn mắt một cái, hơi táo bạo nói: “Không mặc thì không mặc, đừng có giở cái giọng giáo viên chủ nhiệm dạy em, chỉ có anh chính trực nhất, cũng không biết lúc ai đó orgasm* còn liên tiếp hỏi em có thoải mái hay không, giả vờ cái rắm.”

*Cực khoái (orgasm) còn có tên gọi khác là cao trào tình d*c, lên đỉnh. 

Sắc mặt Ôn Diễn cười nhạt, không nhẹ không nặng vỗ mông cô: “Không được nói tục.”

Thịnh Nịnh: “...”

Dù cô có nói tục đến đâu cũng không bẩn như những gì anh vừa làm đâu.

Đúng là nhà tư bản ra vẻ đạo mạo bắt đầu thiết lập hai người khác nhau ở trên giường và dưới giường.

-

Buồn ngủ càng làm người ta khó chống đỡ hơn là tình d*c, một giấc ngủ này trực tiếp ngủ đến chiều hôm sau.

Thịnh Nịnh lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Vừa nghe máy, đầu dây bên kia giống như cầm cọng rơm cứu mạng kêu to.

“Nịnh Nịnh!”

Là giọng nói của Thịnh Khải Minh, Thịnh Nịnh tỉnh táo ngay tức khắc.

Vì không đánh thức Ôn Diễn, cô vội vàng rời giường, khoác áo choàng tắm rồi đi ra ngoài phòng ngủ.

Bởi vì ngày hôm qua bị vạch trần chân tướng ngoại tình của năm đó trước mặt hàng xóm láng giềng nên Thịnh Khải Minh ra bên ngoài ở khách sạn một đêm, sáng sớm hôm sau đi làm lại được thông báo mình bị đuổi việc, nguyên nhân không rõ, ông ta không thể không đi hỏi lãnh đạo, lãnh đạo cũng chỉ uyển chuyển nói ông ta đắc tội với người khác.

Ông ta loáng thoáng đoán được đại khái là do vợ cũ trò quỷ rồi.

Công việc không còn, Thịnh Khải Minh chỉ có thể bắt lấy cơ hội cuối cùng, đó chính là giới thiệu Thịnh Nịnh cho con trai trưởng khoa, chỉ cần thành công, coi như ông ta và trưởng khoa là thân thích, không có công việc này, còn có thể nhờ trưởng khoa sắp xếp công việc tiếp theo cho ông ta.

“Nịnh Nịnh, giúp bố đi, coi như bố cầu xin con, bây giờ nhà bố cũng không về được, công việc cũng không còn nữa.” Nghe giọng nói của Thịnh Khải Minh vô cùng già nua: “Con đi ăn một bữa cơm với người ta, cho dù là giả bộ cũng được, được không?”

Thấy Thịnh Nịnh không nói lời nào, Thịnh Khải Minh lại ôn tồn nói: “Con trai trưởng khoa của bố vẫn luôn nhớ thương con, vì con mà ngay cả mấy mối xem mắt khác cũng không đi, nếu người ta đã nhìn trúng con như vậy, dù sao bây giờ con cũng đã đến tuổi bạn trai mà còn chưa có bạn trai, bố cũng vì tốt cho con.”

Thịnh Nịnh thản nhiên nói: “Đừng giả vờ được không?”

Thịnh Khải Minh nghẹn một chút: “Giả vờ gì mà giả vờ hả con?”

“Ông giới thiệu đàn ông cho tôi, rốt cuộc là vì tốt cho ông hay là tốt cho tôi, trong lòng ông rõ nhất.”

“Sao con có thể nói vậy với bố! B

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play