"Chào buổi sáng Tống lão sư." Đây là câu nói đầu tiên của hôm nay từ lúc Quý Ly nhìn thấy Mộ Từ.
Một câu chào hỏi không có một tí tình cảm dao động nào, thậm chí trên mặt còn ra vẻ không thể không giả bộ kính cẩn.
Mộ Từ khóe miệng giật giật, lạnh mặt ừ một tiếng xem như trả lời.
Những người ở đoàn phim thấy vậy, chỉ nhìn nhưng không thể nói gì.
Quý Ly là người mới mà phòng làm việc của ảnh hậu Tống Mộ Từ ký xuống, cho nên so với người khác thì quan hệ hai người họ thân cận hơn một ít, mọi người đều biết, cũng không sợ bị truyền ra đồn đãi nhảm nhí nào.
Phân đoạn diễn kế tiếp, tất cả đều là thời kì niên thiếu của thập tứ hoàng tử Phượng Mặc Ninh đang chầm chậm ý thức được tình cảm của bản thân với Phượng Ngô, sau đó bắt đầu các loại tử triền lạn đả*.
*Tử triền lạn đả: Quấn mãi không bỏ; da mặt dày; đẹp trai không bằng chai mặt; quấn chặt lấy. (Theo Hanwena)
Trước mắt, hai người còn đang bị vây trong giai đoạn xấu hổ, hơn nữa trong lòng Mộ Từ tồn tại một ít cảm xúc không rõ đối với Quý Ly.
Lúc quay chung, cô liên tiếp thất thần, ngay cả Lâm đạo diễn luôn đối với cô tán thưởng cũng mắng một trận té tát.
Là tiết mục thân mật thông thường.
Thập tứ hoàng tử Phượng Mặc Ninh sau các loại thể hiện trong sáng trong tối, tâm trạng dần nôn nóng bất an, vì để cho Phượng Ngô ý thức được tình cảm của bản thân, trong một lần ở chung nói chuyện với nhau, hắn đem người mạnh mẽ ấn lên trên bàn, Mộ Từ sắm vai Phương Ngô không thể không nhìn thẳng vào ánh mắt Quý Ly.
"Hoàng tỷ..." Sau khi vô tình phát hiện Phượng Ngô nữ phẫn nam, Phượng Mặc Ninh liền cực thích gọi như vậy, giống như hai người thân mật không ai có thể tách rời được.
"Hoàng tỷ, lòng ta yêu ngươi."
Thanh âm thanh khiết rực rỡ cùng với ngây ngô, mang theo làm nũng không thể che giấu của thiếu niên.
Kêu lên khiến tim người mềm nhũn.
Phượng Ngô hoàn toàn sững sờ khi hắn nói ra những lời này, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phải ứng như nào.
Thiếu niên cách cô rất gần, gần đến nỗi khi nói chuyện hơi ấm đều phả vào cổ cô, hơi thở mang theo vị bạc hà, vừa mát vừa ấm xen kẽ, phức tạp giống như người này vậy.
Thấy cô không hé răng, ánh mắt Phượng Mặc Ninh hơi trầm xuống, rồi lại tươi cười như trước nhìn lên, chôn đầu vào trong hõm vai cô cọ cọ, giống như lấy lòng,
"Hoàng tỷ, ngươi trả lời ta..."
Giọng nói rơi xuống, Mộ Từ lúc này đột nhiên khựng lại.
Bởi vì mới vừa rồi cô cảm giác được ở sau cổ có gì đó mềm mại dán lên, ngay sau đó là một chút sắc bén như răng cắn vào.
Mẹ kiếp, thằng cha Quý Ly này làm cái gì?! Trong kịch bản không hề có đoạn này mà!
Cái loại cảm giác vừa rồi làm cho cả người cô không khống chế được mà run lên.
"Dừng! Tiểu Tống, cô làm gì đấy! Phản ứng! Phản ứng đâu?! Tiểu Quý tự phát huy thêm đoạn này diễn rất tốt! Tôi nghĩ loại tự phát huy này cô khẳng định có thể tiếp được, tính toán làm gì đâu. Tiểu Tống, cô hôm nay rất không thích hợp, nếu thật sự không được thì đợi lát nữa nghỉ ngơi một chút rồi quay tiếp." Lâm đạo diễn nói đã rất uyển chuyển, nếu không phải cố ý chừa mặt mũi cho ảnh hậu, hắn đã mắng cho to đầu.
Nương theo nhân vật Phương Mặc Ninh đặt ra, Quý Ly đều thuận theo tự nhiên hơn nữa có mấy động tác nhỏ phía sau, quả thật đem nhân vật này sống dậy.
Lúc đó Lâm đạo diễn cùng biên kịch bên cạnh hai mắt đều sáng lên.
Mộ Từ thật có lỗi hướng Lâm đạo diễn gật gật đầu, trong lòng loạn thành một đám.
Thật sự là Quý Ly đột nhiên thêm động tác làm cho cô rất kinh ngạc, nhất thời không phản ứng kịp, trực tiếp đờ ra ở đấy.
Nói đến cùng, còn là vì cô vô tình đem cảm xúc ngày thường đối với Quý Ly nhập vai nên phát huy thất thường.
Tuy rằng bị đánh gãy, nhưng vì Mộ Từ không có ý tứ muốn nghỉ ngơi, cho nên cô cùng Quý Ly vẫn duy trì tư thế vừa rồi không hề động.
Quý Ly cách rất gần, hắn thậm chí còn thấy rõ ánh mắt Mộ Từ có chút sa sút cùng uể oải. 𝒯𝙧ờ u𝒎 t𝙧u𝒎 hu𝔂ề𝓷 t𝙧ù𝒎 || t𝙧ù 𝒎t𝙧u𝔂ệ𝓷.𝙑N ||
Đáy mắt hắn hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó nhân lúc người khác không chú ý tới, tới gần Mộ Từ, thanh âm khàn khàn nói: "Tống tổng có chút không chuyên nghiệp a, làm sao lại thua tôi đây loại chuyện dễ như ăn bữa sáng này vậy."
Rõ ràng là lời nói tự giễu, không hiểu vì sao lại có một loại cao cao tại thượng hiếm thấy.
Phảng phất như trả thù những lời cô nói với hắn tối hôm qua, ngây thơ lại làm cho người khác phải nổi giận.
Mộ Từ đúng là bị hắn làm cho tức điên lên rồi!
Mới vừa rồi có chút sa sút giờ phút này đã tan thành mây khói, chỉ còn cảm giác không cam lòng muốn quyết tâm chứng minh bản thân.
Cô đột nhiên nhéo quần áo Quý Ly một phát, khí thế trở về, trên mặt không còn thất thố lúc trước, lạnh mặt nói: "Thập tứ, ngươi dám?"
Ngươi dám thích ta?
Thập nhất hoàng tử Phượng Ngô, à không đúng, phải nói là thập nhất công chúa từ nhỏ đã kéo căng thần kinh* vì muốn chứng minh bản thân không hề thua kém nam nhân.
*Đấu trí đấu dũng á mọi người.
Phô trương, vận sức chờ phát động, tựa như một con báo đầu đàn bình tĩnh lại bừa bãi.
Lâm đạo diễn vừa thấy cảnh này, vội vàng vẫy tay để mọi người sắp xếp ổn thỏa tiếp tục quay.
Hai người liền diễn tiếp luôn.
"Hoàng tỷ, rốt cuộc cũng không giả nam nữa?"
Cổ áo thiếu niên bị người níu chặt, nhưng không có cảm giác mất tự nhiên chút nào, biểu cảm vô hại thuần lương trên mặt hắn giờ phút này đã sớm biến mất, thay vào đó là một loại biểu cảm có chứa tính công kích sắc bén, môi mỏng hơi nhếch lên, đáy mắt là tình yêu cùng độc chiếm.
"Chẳng phải lúc đó thập tứ hoàng đệ không giả ngu sao?" Phương Ngô cười lạnh đáp.
- ---------------------------------
Phân đoạn diễn của cô hôm nay coi như thuận lợi, Mộ Từ nghĩ đến vừa rồi Quý Ly sắm vai Phượng Mặc Ninh khóe miệng hơi câu lên cười, trong lòng bỗng giật mình.
Phượng Mặc Ninh thời kỳ niên thiếu, từ Quý Ly đến nhân vật không có điểm nào giống nhau.
Tuổi hắn không lớn lại vừa mới xuất đạo, nếu theo hành trình bình thường thì công ty phải tận lực bồi dưỡng, tìm các loại cơ hội để tăng nhiệt độ, nhưng mà do hắn ký hợp đồng kia với Tống Mộ Từ, vốn dĩ mang theo hắn bên người chỉ để trút oán khí từ Biên Vũ Thần, không để ngáng chân cũng đã tốt lắm rồi làm gì có chuyện đi tốn tâm tư bồi dưỡng nữa.
Chính trong lòng Tống Mộ Từ cũng không muốn làm vậy nhưng khuôn mặt kia lại tương tự Biên Vũ Thần.
Nguyên chủ muốn như vậy, Mộ Từ thì không, bây giờ trọng tâm nhiệm vụ dần dần thiên về hướng trợ giúp nam chính, đương nhiên là cô phải tận tâm tận lực giúp đỡ hắn.
Nghĩ như vậy, Mộ Từ quay sang hỏi Tiểu Lâm, Tiểu Lâm là tiểu trợ lý cô đưa tới, xét về mặt năng lực thì tương đối ổn nhưng cô không chịu nổi tinh thần phấn chấn của cô ấy.
Thật nhiều thanh xuân, thật nhiều sức sống.
Mộ Từ cảm thán bản thân năm nay đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, sắp đầu ba rồi.
"Tiểu Lâm, cái đoạn Phượng Mặc Ninh câu khóe miệng lên cười kia có trong kịch bản à?" Mộ Từ hỏi.
Đoàn phim tuy rằng quy định rõ ràng không cho chụp ảnh, thật ra cũng chỉ là sợ có tình tiết nào đó bị người tiết lộ ra ngoài, nhưng trên thực tế có thể chụp ảnh, chỉ không cho bôi đen hình tượng.
"Có nha, vừa rồi phân đoạn kia là Phượng Mặc Ninh cười tà tứ, oa, em muốn chết." Tiểu Lâm khoa tay múa chân nói, bộ dáng cực kì khoa trương.
Cũng không thể nói là khoa trương vì Quý ly sắm vai thật sự làm cho người ta kinh diễm, thời điểm đối diễn bởi vì quá nhập vai nên không có cảm giác gì đặc biệt, bây giờ nhớ lại, ngay cả cô cũng bị chọc cho ngứa ngáy, chậc chậc chậc, không hổ là nam chính, đẹp trai chết người!
"Vậy em gửi ảnh cho chị đi, chị xem xem có chỗ nào cần sửa không." Mộ Từ đưa di động qua.
Chờ ảnh chụp xuất hiện trên điện thoại của bản thân, Mộ Từ nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười kia hồi lâu.
Đột nhiên có một thân ảnh màu trắng lại gần, Mộ Từ dư quang nhìn qua, vội vàng tránh qua một chỗ khác nhưng vẫn bị chậm vài giây, ngay sau đó làn da truyền đến cảm giác nóng rát sâu sắc.
Cô sắp mở mồm ra chửi bậy đến nơi nhưng thân là ảnh hậu, phải quản lý biểu cảm, Mộ Từ nhịn xuống hét trong lòng một câu quỷ không biết người không hay.
"A a a a a a a a a a —— nóng nóng nóng nóng —— bỏng chết ta rồi! Mẹ nhà nó —— a!!!"
Quý Ly ở bên kia vừa hoàn thành phân đoạn chụp của hắn, đang ngồi một bên xem kịch bản với trang điểm lại. Tự dưng trong đầu hắn có một tiếng hét kinh thiên động địa kèm theo mắng chửi, thanh âm rất lớn, thậm chí còn vọng lại.
Không đợi hắn hồi phục lại tinh thần, lại có âm thanh so với dĩ vãn còn muốn phẫn nộ hơn truyền vào trong đầu.
"Bỏng chết lão nương rồi, ngươi cái tiểu bạch liên này còn liên mồm nói xin lỗi, nói nói nói, nói cái rắm mà nói, mau cút cho ta!"
Giọng nói tràn đầy phiền chán.
Quý Ly biến sắc, lập tức đứng dậy đi về phía Mộ Từ, bước đi như bay, sắp sinh phong* đến nơi.
*Sinh phong: Đi nhanh đến nỗi tạo ra gió.
"Ơ ơ ơ, Quý Ly, cậu còn chưa trang điểm xong đâu!" Người trang điểm không hiểu chuyện gì ở phía sau kêu.
Quý Ly nóng vội, rất nhanh đã đến chỗ của Mộ Từ, vừa đi đến liền nhìn thấy Lâm Thanh Thanh đang cúi đầu nói lời xin lỗi với Mộ Từ một mặt lạnh lùng.
Mộ Từ vốn muốn đi xử lí vết bỏng trước tiên, ai mà biết được Lâm Thanh Thanh kẻ đầu sỏ tạt nước nóng vào người cô cứ ngăn cản không cho đi, mấu chốt là tiểu bạch liên này còn ra vẻ áy náy khổ sở, khiến cho cô giống như kẻ phụ bạc vậy.
Mộ Từ bảo Tiểu Lâm ngăn cô ta lại, nào ngờ trợ lý của Lâm Thanh Thanh cũng nhảy vào góp vui, trực tiếp biến thành cục diện giằng co, làm cho Mộ Từ tức giận đến chết, nếu không phải do thân phận cô đặc thù cùng với nhiều người bí mật khó giữ, khẳng định cô đã tát một phát lên mặt Lâm Thanh Thanh rồi.
Cô chính là người thích thanh tịnh, nghỉ ngơi ở chỗ không có nhiều người, thế nào vẫn gặp phải chuyện như vậy.
"Cút ngay!" Mộ Từ thấp giọng mắng.
Lâm Thanh Thanh lại làm như không nghe thấy gì, còn luôn chắn trước mặt cô.
Quý Ly thấy vậy liền không do dự, bước nhanh đến gần, cúi người khom lưng, một tay để lên hông cô, trực tiếp ôm đến chỗ có nước lạnh ở bên ngoài.
Lâm Thanh Thanh nhìn thấy Quý Ly lại đây, có chút không cam lòng, còn muốn đi lên nói cái gì đó, nhưng bị đối phương cho một cái ánh mắt lãnh khốc ngoan lệ, sợ tới mức chết chân tại chỗ.
Địa điểm quay phim không phải ở ngoại ô, cho nên ngày thường có rất nhiều nhân viên công tác lái xe đi lại, thời gian rảnh rỗi đều dừng bên cạnh một cái vòi nước rửa xe.
Quý Ly nhanh chóng mang Mộ Từ ôm đến chỗ này, buông cô ra sau đó cầm vòi lên vặn nước tới mức lớn nhất, rồi xối thẳng vào chỗ bị bỏng của cô.
Cũng may là trang phục diễn rất dày, bị thương không quá nghiêm trọng.
Hai người đứng ở chỗ này, Quý Lý lẳng lặng cầm vòi nước rửa cho Mộ Từ khoảng nửa tiếng đồng hồ, ước chừng không sai biệt lắm, Quý Ly tắt vòi nước, tính toán đi lấy quần áo cho Mộ Từ.
Nơi bị bỏng là ở chân, Mộ Từ lại mặc trang phục diễn, cho nên hình ảnh lúc này chính là Quý Ly một đại soái ca đang vén váy nữ nhân, quả thực rất đẹp...
Mộ Từ vội vàng đè tay hắn lại.
"Đừng, nơi này không an toàn, lỡ như bị người nào chụp được thì nguy to." Mộ Từ giải thích xong, mới hậu tri hậu hậu giác ý thức được lời nói bản thân có bao nhiêu hùng hổ.
Quý Ly lại không nghĩ nhiều như vậy, hắn nhăn mày lại, đáy mắt tràn đầy tức giận. Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi nổi giận nói: "Tống Mộ Từ! Không phải ngày thường cô rất lợi hại sao, thế nào lại biến bản thân thành cái bộ dạng này. Một người nho nhỏ như Lâm Thanh Thanh mà cũng không trị được!"
(Nhan: Anh xót vợ anh ó:3)
Bị hắn khiển trách một phen, Mộ Từ đột nhiên cảm thấy cái mũi chua xót, hốc mắt nóng nóng, trong lòng ủy khuất không chịu được.
Muốn khóc!
Nhưng mà loại cảm xúc này vừa xuất hiện, cô bỗng ý thức được bản thân có khả năng lâm vào cảnh lúng túng, vì thế lập tức gắt gao cắn môi, ngửa đầu đem nước mắt sắp chảy ra nghẹn trở về.
"Tôi là ảnh hậu, toàn bộ người đoàn phim đều ở đấy, nhiều người lắm chuyện, vạn nhất người nào nhìn tôi không vừa mắt lại quay video bôi đen thì hình tượng hoàn mỹ của tôi đây liền xong rồi." Chị họ cũng sẽ nổi bão, Mộ Từ bổ sung thêm.
Quý Ly không đồng ý cho lắm.
"Hơn nữa, tôi vừa mới biết bị thương không nặng, trang phục diễn dày như vậy, cùng lắm chỉ bị đỏ một mảng thôi, tôi hoàn toàn không cảm thấy đau cho nên không đến mức xé rách mặt với Lâm Thanh Thanh vì chuyện này, không đáng giá. Chờ tôi dưỡng thương tốt xong, tôi sẽ cho cô ta biết thế nào là người không thể chọc vào." Mộ Từ nói xong liền khôi phục bộ dáng lãnh khốc bá đạo tổng tài ngày thường.
Quý Ly khóe miệng giật giật.
Mới vừa rồi âm thanh nữ nhân kia hét thảm thiết có thể so với cá heo kêu, cùng nữ nhân trước mắt giờ phút này một mặt bình tĩnh lãnh khốc, dĩ nhiên là cùng một người.
Hắn cảm thấy tam quan của hắn đều bị đóng băng.
- ------------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói: Ngày nào đó buổi tối có người gõ cửa, động tĩnh rất lớn, ta đề cao cảnh giác nhìn mười hai phút, ta hỏi ai, không ai hé răng, ta rất nhanh muốn cầm gậy lên, đột nhiên nghe được âm thanh tiếng móng vuốt cào ở cửa, phát hiện ra đấy là chó con nhà ta đang gõ cửa, ta...
Thật có lỗi, Cô Lỗ, đem ngươi khóa ở bên ngoài. Khóc o(╥﹏╥)o
Nhan: Cố lên tôi ơi! Lưng mi chưa gãy đâu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT