"Bạch – Khinh - Trần, cơm cũng đã ăn, nói cũng đã nói, đến tột cùng ngươi muốn làm cái gì, trả lời cho thỏa đáng, đừng khua môi múa mép trước mặt ta, bộ dáng này của ngươi ta nuốt không trôi!"
Mộ Từ nhấp ngụm trà, lau khóe miệng, nhìn về phía Bạch Khinh Trần.
Bạch Khinh Trần không vội giải thích, vẫn cầm cây quạt phe phẩy, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộ Từ.
"Muội quả nhiên đã thay đổi."
Thời điểm hắn thốt ra lời này, trên mặt không còn vẻ hững hờ như trước, môi mím thành một đường thẳng, trong mắt tràn đầy ý tìm tòi nghiên cứu.
Nếu nói lúc còn nhỏ Thu Mộ Từ chỉ làm hắn cảm thấy vui vẻ khi trêu chọc, giờ đây người này lại làm cho hắn có loại xúc động muốn tìm tòi nghiên cứu.
(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)
Nội tâm Mộ Từ khá bình tĩnh, biểu cảm trên mặt hơi phô trương cùng cao ngạo, đối với hết thảy đều xem thường.
"Từng ấy năm tự nhiên chả khác, chẳng phải ngươi cũng thay đổi đấy thôi." Mộ Từ đem cầu phao đá trở về.
Bạch Khinh Trần nghe vậy, khóe miệng vẫn giữ vững nụ cười, nâng tay lên tự rót cho mình một chén trà, ngửa đầu rót sạch vào bụng, rồi tùy tiện lau miệng.
"Sư phụ người đã đi về cõi tiên, huynh đành từ trên núi chạy xuống đây, mục đích theo đuổi mong muốn gì đó của bản thân."
Mộ Từ nghe hắn nói xong, sửng sốt đôi chút, nàng xem trong mắt Bạch Khinh Trần, lóng lánh sóng nước, kiên định một cách lạ thường.
Nàng nhớ không nhầm thì từ nhỏ Bạch Khinh Trần luôn thích y thuật thì phải.
- -----------------
Gần đây trong cung có thiết yến, Hoàng đế cố ý mời không ít danh môn quý nữ tới tham dự, mặt khác cũng mời một vài đệ tử đại quan gia có danh tiếng trong kinh thành, yến hội được tổ chức tại Ninh Điện Viên, cảnh sắc nơi đó không tồi, tập tục địa phương lại rộng mở, tổ chức ở nơi này quá thích hợp.
Mộ Từ đi cùng Bạch Khinh Trần tới, tuy rằng thông thường tiểu thư nhà quan gia không thích hợp xuất hành cùng nam tử, nhưng ở Thanh Hạ Quốc Mộ Từ là trường hợp đặc biệt, nàng luôn luôn làm ra những việc lớn mặt, trong mắt hay trong lòng nàng không có thứ gì gọi là quy củ hết, còn tên Bạch Khinh Trần được Hoàng đế đưa tới kia, nàng cũng chẳng xen vào nữa.
Ngày ấy ở trong tửu lâu, song phương đều làm rõ vấn đề, đối phương tỏ vẻ chỉ ở tạm một đoạn thời gian, chủ yếu để che giấu tung tích bản thân, nếu nàng đồng ý yêu cầu của hắn, hắn có thể cam đoan mặc kệ Mộ Từ làm bất cứ sự tình gì, thậm chí còn có thể đánh yểm trợ ở chỗ Hoàng đế, Mộ Từ cảm thấy có thể, thế là hai người ăn nhịp với nhau.
Trước mắt, hai bên có quan hệ hợp tác.
(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)
Lần này trong cung thiết yến, Mộ Từ mơ hồ biết Hoàng đế định làm gì, đơn giản là muốn từ trong mấy người tiểu thư nhà quan gia chọn phi tử cho Lão Ngũ với Lão Bát, không thể xuống tay từ bên nàng, nên mới xuống với Lão Ngũ cùng Lão Bát trước, túm cái quần lại là muốn tống cổ hết mấy đứa con vô tích sự.
Mộ Từ có hơi cạn lời, mặc kệ là cổ đại hay hiện đại, có cha mẹ nào mà không muốn để đứa nhỏ nhà mình được "làm quen" với bạn mới đâu, tổ chức yến hội tại Ninh Điện Viên gì đó thực chất chỉ là hội trường xem mắt thời cổ đại mà thôi, nếu có nhà nào vừa ý nhau, chỉ cần bẩm báo với Hoàng đế, nói không chừng còn được hạ chỉ ban hôn.
"..."
Thật ra nàng vốn không định đến, nhưng yến hội lần này là một trong những chi tiết trọng yếu trong cốt chuyện, nàng không muốn đến cũng phải đến, haizzzz.
Trong yến hội, nam chính Ôn Tu Tề sẽ vì nữ chính mà chắn một đao từ ma giáo ám sát, tuy nàng không tài nào hiểu nổi vì sao ma giáo lại chọn thời cơ cùng địa điểm không mấy thích hợp này để ra tay, nhưng đã là khả năng có thể phát sinh, nàng càng không thể bỏ mặc.
Giúp Ôn Tu Tề chữa khỏi hàn độc là nhiệm vụ của nàng, cực kỳ không muốn thêm loại độc kỳ quái hay độc nhất vô nhị gì đó đâu nhé, đến lúc đó người bị hành sống dở chết dở đều là nàng.
Thời điểm Mộ Từ với Bạch Khinh Trần đi vào trong sân, nàng phát hiện người ở Ninh Điện Viên đã đến gần đông đủ. Cung nữ chỉ dẫn Mộ Từ tới vị trí của nàng, vừa mới đặt mông xuống, chợt thấy Cửu Vương gia Thu Anh vừa đi vừa nghịch tóc đến trước mặt chế nhạo một câu: "Ai ui, thập muội lại đổi người đấy à, bất quá, lần này có mắt nhìn phết, bộ dạng tiểu ca ca này cực kì xinh đẹp."
Nghe hắn nói lời này, Mộ Từ nhíu mày, Bạch Khinh Trần ngồi bên lại rất thoải mái, như kiểu người trong câu chuyện không phải hắn, khóe miệng cong cong, bộ dáng không chê phiền toái.
Hoàng đế ngồi trên chủ vị "hừ" một tiếng, ý bảo Thu Anh Phát an phận lại.
(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)
Nhưng đối với lời chế nhạo của Thu Anh Phát dành cho Mộ Từ lại không đằng hắng câu nào.
Hoàng đế có giao tình với sư phụ của Bạch Khinh Trần – Mộ Từ, đối với Bạch Khinh Trần có một loại thân thiết như với tiểu bối vậy, nếu hắn thật sự có thể làm cho Tiểu Thập thu liễm tính tình, để hai đứa bên cạnh nhau cũng không phải không thể.
Thái độ của Hoàng đế đối với Bạch Khinh khiến những người khác lại một lần nữa đổi mới cái nhìn, xem ra vị bạch y công tử này rất được Hoàng đế ưu ái.
Mà rõ ràng người không đặt tầm mắt trên người Bạch Khinh Trần, không ai khác chính là Ôn Tu Tề, chàng ngồi đối diện Mộ Từ, từ đầu tới cuối ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Mộ Từ, chẳng qua biểu hiện của chàng quá đỗi tự nhiên cùng bình tĩnh, người bên cạnh cơ hồ không thể phát hiện ra.
Chỉ độc chiếc cốc chàng cầm trên tay đang gợn sóng mới tiết lộ một ít cảm xúc.
"Vị Thập Công chúa này mấy hôm trước còn thích chủ tử chúng ta kia mà, còn chưa quá vài ngày đã tìm được niềm vui mới rồi, cũng may chủ tử ngài không làm phò mã của nàng." Bằng không mỗi ngày đều đội nón xanh.
"Hắc Phong, nếu ngươi còn tiếp tục nói hươu nói vượn thì để Hắc Vũ đến thay ngươi đi." Ôn Tu Tề đen mặt, lạnh giọng cảnh cáo.
Hắc Phong lập tức ngậm miệng lại không dám hé răng.
Yến hội tiến hành thật sự có chút nhàm chán vô nghĩa, hiện tại đang là lúc các tiểu thư nhà quan gia phô bày tài nghệ bản thân, hoàn toàn không liên quan gì đến Mộ Từ, nàng nhấp một ngụm rượu, mải mê thưởng thức bàn đồ ăn phong phú trước mặt, đến mí mắt cũng lười nâng lên.
Bạch Khinh Trần ngồi cạnh thấy nàng như vậy, lại một lần nữa nhấc cây quạt đập mạnh vào đầu nàng, miệng chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Tiểu sư muội, sao từ nhỏ đến lớn muội đều không có chút xíu tiền đồ nào thế, suốt ngày chỉ biết ăn ăn ăn, xem tác phong tiểu thư nhà người ta kìa, mau học hỏi!"
Tuy rằng hai người đã thống nhất hợp tác với nhau, nhưng Bạc Khinh Trần thấy bộ dáng thú vị này của nàng liền nhịn không được muốn chọc ngoáy nàng.
Ngay sau đó, Mộ Từ dừng động tác trên tay lại, nàng nghiêng đầu nhìn Bạch Khinh Trần đang cười khoan khoái, đồ vật trong tay liền ném xuống bàn, nở nụ cười từ thiện: "Sư huynh, ngươi có biết ta trừ bỏ thích ăn còn thích gì không?"
Mộ Từ một phen đoạt lấy cây quạt, hung hăng đáp trả vào trán hắn.
Bạch Khinh Trần cố chịu đau không hét lên, biểu cảm tràn đầy kinh ngạc.
Nha đầu kia cũng dám đánh hắn?
Không đợi hắn kịp hồi thần, Mộ Từ lại trả thù thêm mấy phát vào đầu hắn.
(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad Cố Mộng Nhan)
"Hai lần rồi, nếu ngươi còn dám đánh vào trán ta, lần sau ta nhất định sẽ đập ngươi một trận nhừ tử." Mộ Từ cảnh cáo hắn.
Động tác nhỏ của hai người đều được Ôn Tu Tề thu vào mắt, sắc mặt chàng có chút âm trầm, con ngươi lặng lẽ nhìn chằm chằm Mộ Từ, không biết suy nghĩ cái gì.
Hắc Phong ở đằng sau khẽ run run, không dám hé răng.
Chủ tử đáng sợ quá đi!
"Chi nữ Lễ Bộ Thượng Thư, kính dâng lên một khúc Phượng cầu hoàng."
Mộ Từ nghe đến đây, tinh thần lập tức run rẩy, không cùng tên đáng ghét kia so đo nữa. Đợi lát nữa là mấy tên ma giáo tới rồi, Ôn Tu Tề bên kia...
Đợi đã, ánh mắt của tên Ôn Tu Tề kia có ý gì?!
Khóe miệng Mộ Từ giật giật.
Nhìn thế nào cũng như đang oán trách nàng thế, khoan, hình như nàng không làm chuyện gì có lỗi với hắn cả!!!
- --------------------
Nhan: Thật có lỗi với các tình yêu khi Nhan bị lười dài hạn ~v~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT