Kết thúc câu nói này, Hứa Hiên Trạch không cho Cung Ân Tố cơ hội tiếp ứng, anh xoay người cô lại, một bàn tay đặt sau gáy nhỏ của cô, bàn tay khác thì ôm lấy cái eo nhỏ, anh mạnh mẽ kéo sát người cô vào gần cơ thể cứng cáp của chính mình.
Đầu cúi thấp, môi mỏng hồng hồng, mang chút hơi lạnh đáp xuống đôi môi đỏ mộng ấm áp.
Cuối cùng quả anh đào hấp dẫn được treo trên cây đã bị anh nông dân chất phác hái xuống.
Hứa Hiên Trạch mang theo thế chủ động có quyền lực, anh đắc ý rồi háo thắng như muốn nuốt trọn bờ môi hồng của Cung Ân Tố.
Từng chút nhấp nháp hương vị thơm ngọt kia.
Cung Ân Tố giống như bị ai kia chèn ép, ngay cả hít thở còn khó khăn, từ trong cổ họng phát ra vài tiếng hừ hừ, nhẹ như muốn cào vào lòng người.
Nụ hôn kéo dài gần một phút, cô mới có thể chầm chậm thích nghi nụ hôn bão táp nhưng đầy tình nồng ý mật của Hứa Hiên Trạch.
Thay thế cho tiếng hừ hừ khó thở, âm thanh chùn chụt, chóp chép của nước bọt kêu nhẹ lên giữa căn phòng mờ ảo.
Ánh nến trên bàn dập dìu toả sáng nhẹ nhàng, đối lập bên ngoài phủ đầy tuyết trắng xoá, nhưng dù thế vẫn không làm giảm đi sự nóng nhiệt của hai cơ thể đang quấn chặt lấy nhau kia.
Cung Ân Tố mặt đỏ bừng bừng, đôi mắt rưng rưng chút lệ.
Hứa Hiên Trạch thì lại khác biệt, ánh mắt của anh đỏ ngầu, dường như bản thân đang kiềm chế một điều gì đó rất khó khăn.
Buông môi mềm ra, Hứa Hiên Trạch đối diện với đôi mắt lim dim đắm chìm trong mê ly của đối phương, tựa như bầu trời đầy sao lộng lẫy, sáng rực.
Hứa Hiên Trạch duỗi tay vào bên trong váy Cung Ân Tố, bàn tay mang theo hơi nóng dần dần lướt trên da thịt trắng mịn và mát lạnh, tựa như xúc giác này quá thoải mái, anh cứ vuốt ve lên xuống không ngừng ở rãnh lưng sâu hút.
Cung Ân Tố híp mắt tận hưởng cảm giác vừa mát vừa nóng, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Cổ họng phát ra tiếng cười khẽ, Cung Ân Tố cười cười đối mắt với Hứa Hiên Trạch, anh cũng cúi thấp đầu xuống nhìn cô đầy yêu thương.
Xung quanh bên tai chỉ có thể nghe thấy được tiếng thở dốc đầy ái muội, không chút tạp âm nào có thể chen lẫn vào được.
- Chúng ta cùng tập hít thở khi hôn nha em...
Cung Ân Tố đỏ mặt, mắt cười híp lại, tạo nên đường nét tựa như nữa vầng trăng cong cong, vừa diễm lệ lại ngây ngô lạ thường.
Cô nhẹ gật đầu, đón nhận lời đề nghị đúng ý của cô:
- Vâng ạ.
Hứa Hiên Trạch di chuyển yết hầu lên xuống liên tục, thầm nghĩ sao cô lại ngoan đến như vậy, thật muốn làm người khác bắt nạt.
Nghĩ là làm, anh di chuyển bàn tay nóng rực, vuốt ve đi từ sườn eo sau lưng Cung Ân Tố, di đến khối màn thầu nhỏ phía đằng trước.
Lồi lõm có đủ, không dư thừa, anh càng say mê, càng đắm chìm mà tận hưởng khối ngọc mịn màng này.
Động tác mân mê tuy nhẹ nhàng, nhưng sức lực khi nắm lấy màn thầu đặc biệt dùng sức, anh chỉ hận không thể bóp chặt hơn nữa, chỉ tiếc rằng sợ Cung Ân Tố bị đau nhói.
Bàn tay Hứa Hiên Trạch không làm đau cô, chỉ là có chút bất ngờ, Cung Ân Tố rít lên một hơi, hai má đỏ hầy hầy, âm thanh kiều nhuyễn phát ra từ cuống họng, ngân nga khẽ rên:
- Haaa...!aaa...
- Mềm quá!
Hứa Hiên Trạch thu gom mọi giác quan vào lòng bàn tay của chính mình, xúc cảm phía dưới thật làm lòng anh trở nên xao xuyến khó diễn tả.
Mềm mại có đủ, to tròn vừa đủ lòng bàn tay, càng sờ càng thoải mái mà vuốt ve.
Bên tai ngân nga vài tiếng khẽ hừ hừ, thật kích thích thính giác.
Hứa Hiên Trạch như được cổ vũ, bàn tay càng dùng sức xoa, xoa đến mức ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng tựa như nước, mềm oặt trong lòng anh.
Cung Ân Tố ngoại trừ thở dốc, khắp cơ thể như có một nguồn nhiệt toả ra, rồi lại hội tụ vào điểm riêng tư ở phía dưới.
Dù thế cũng khó bỏ qua nguồn nhiệt nóng rực trên ngực bên phải.
Cô không gạt bỏ sự xoa bóp của anh, có điều cô đứng thật sự không nổi nữa rồi, cả thể ngã vào người trong lòng, bàn tay đang xoa nắn kia cũng dừng lại, mùi hương ngọt ngào thơm mát nào đấy khẽ quấn quýt bên mũi cô, đôi môi bị ngậm lấy, thiếu điều muốn nuốt trọn cả cô vào trong.
Trời đất quay cuồng, cô ngã xuống giường nệm êm ái, khác biết sự đối lập cứng rắn đang đè ép trên cơ thể mình.
Hứa Hiên Trạch hơn 30 năm ôn hoà, nho nhã, đến khắc này vẫn phải khẽ mắng một câu:
- Mẹ kiếp, sao em có thể ngọt đến như vậy.
Cung Ân Tố mơ mơ màng màng, bên tai chỉ còn tiếng ong ong, nào nghe rõ câu chữ mà anh đã nói ra.
Thoáng cái cơ thể chợt lạnh, lúc này mới phát hiện bản thân như một con cá nằm trên thớt, mặc cho người ta lột vảy.
Cùng lúc nhận sự xâm nhập ướt nồng bên môi, bên ngực trái được xoa nắn tỉ mỉ, bên ngực phải được dỗ dành trước đó hồi lâu không còn được vỗ về nữa, bỗng cảm giác trống vắng làm sao, lại thêm nhiệt độ se se ngoài không khí, nụ hoa nhỏ phía trên run rẩy đáng thương.
Hứa Hiên Trạch mắt đỏ ngầu, dẹp bỏ mọi sự kiềm nén của chính mình, mặc kệ bản thân đã từng là người ôn nhu, hay mang vẻ cấm dục ra sao, tay còn lại đưa ra khẩy khẩy nụ hoa, trêu đùa thích thú, giây sau lại trườn xuống nơi riêng mật, lướt nhẹ qua đồng cỏ non mượt mà, ngứa ngáy cả lòng bàn tay.
Cả cơ thể như không còn là của mình, mặc cho anh chơi đùa vân vê.
Chỉ còn mỗi âm thanh là thuộc về mình, không chút e ngại ngân nga vài câu nỉ non.
Ngón tay thon dài thường ngày cầm bút xử lý các đơn kiện, nay như những con rắn hăng hái chen vào u cốc.
Hứa Hiên Trạch vuốt nhẹ chồi non ở giữa, thích thú xoa vòng vòng xung quanh, anh xem nhẹ cơ thể ngọc ngà đang lắc nhẹ người ở dưới thân mình, lại nghe âm thanh mềm mại, như chất xúc tác càng làm anh hăng say chơi đùa chồi non đang cứng rắn nhô lên cao.
Ngón trỏ di chuyển vòng quanh điểm nhô lên, còn ngón tay giữa mò mẫn theo khe sâu di đến hang động nhỏ nhỏ.
Trong đầu nghĩ sao, miệng liền nói ra như thế:
- Tại sao em lại ướt, lại ấm áp như vậy...?
- Trạch...!Đừng trêu em nữa..
Aaa..
Cung Ân Tố vặn mình, mông muốn dịch ra đằng sau, nhưng lại bị bàn tay khác của anh kiềm chặt giữ lấy.
Cô ngước mắt nhìn Hứa Hiên Trạch, đôi mắt lờ mờ chỉ có thể mơ hồ thấy hình bóng ngược sáng của anh.
Còn anh thì khác, hai chân chen giữa vào hai bắp đùi Cung Ân Tố, cả người quỳ gối ngồi thẳng, ánh sáng trong phòng sáng rực rỡ, mọi ngóc ngách trong cơ thể Cung Ân Tố đều được anh nhìn rõ ràng.
Cúi nhìn hang động bị ngón tay mình đùa nghịch, nước suối không ngừng tuôn trào, tựa như muốn thấm ướt cả ga nệm.
Thật lãng phí!!