Kể từ sau khi Ngọc Mỹ Liên bị tạm giam trong bệnh viện tâm thần, cuộc sống của Cung Ân Tố và Cung Ngọc đều trải qua những điều vui vẻ và hạnh phúc.
Từ giờ hai người họ sẽ không còn phải lo sợ Ngọc Mỹ Liên tìm cách hãm hại nữa.
Số cổ phần còn lại thuộc Cung Thị đã rơi hoàn toàn vào tay Cung Ân Tố.
Quả nhiên đúng cho câu nói "Cái gì là của mình cùng mãi sẽ là của mình, dù cho có bị lạc hướng đi thì rồi cũng sẽ quay về và thuộc bên ta."
Thời gian cứ dần trôi, đến lúc Cung Ân Tố chuẩn bị thi tuyển sinh Đại Học.
Cô gấp rút ôn bài.
Nhà trường hỗ trợ kề vai sát cánh cùng các thí sinh, liên tục hơn 50 ngày, từ sáng 7h30 đến 10h tối.
Trong thời khắc này, chẳng ai dám lơ là, cũng chẳng có em học sinh nào than phiền vì phải học quá nhiều.
Có lẽ áp lực tạo nên sức mạnh phi thường.
Học sinh lớp 12 trường Nhất Trung hoàn toàn rơi vào trạng thái học tập điên cuồng.
Ngay cả Diệp Nhi và lớp trưởng Thanh Thanh cũng chăm chỉ học, không còn kết bè kết phái trêu chọc Cung Ân Tố.
Còn Cung Ân Tố càng ra sức học tập hơn.
Cô yếu nhất là môn Tiếng Anh.
Mỗi lần học trên trường về, thím Hai thường nấu cho cô mấy món bổ dưỡng, lúc thì lê hấp đường phèn, lúc thì gà nấu nhân sâm, canh cá hạt sen,....
Lúc tẩm bổ xong, Cung Ân Tố liền nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, đi qua phòng Cung Ngọc, hôn chúc ngủ ngon cậu một cái.
Xong xuôi liền bước chân vội vàng đứng trước cửa thư phòng Hứa Hiên Trạch.
Cốc....!Cốc....
Chưa tới hai giây, cửa kêu cạch và mở ra.
Hứa Hiên Trạch mặc bộ đồ ngủ dài tay làm bằng chất liệu lụa mát.
Anh nhanh tay cầm lấy sấp tài liệu trên tay Cung Ân Tố, tay khác ôm eo cô kéo vào bên trong phòng.
Trước khi đóng cửa phòng thì đã anh đã đóng dấu lên môi Cung Ân Tố một cái "Chốc".
Cửa còn đang mở, Cung Ân Tố xấu hổ mắng giận dỗi vài câu, hai má đỏ như tứa ra máu.
Tuy cả hai người đã công khai, người trong nhà hiện tại đều biết mối quan hệ yêu đương của họ, chỉ có điều nếu lỡ để người khác nhìn thấy anh hôn cô như thế, thì rất là ngại.
Mà lần nào đến cửa thư phòng tìm Hứa Hiên Trạch, anh đều trêu ghẹo cô như vậy.
Mặc kệ anh còn đang ôm eo mình, Cung Ân Tố bĩu môi gạt tay anh ra, chân nhanh nhảu chạy đến bàn làm việc của anh.
Lần đầu tới đây, Cung Ân Tố thấy bàn làm việc này rất to, nhưng trước đó cũng chỉ có một cái ghế.
Kể từ lúc cô tìm tới anh để nhờ anh kèm môn Tiếng Anh, thì ở đây mới xuất hiện thêm cái ghế cố định khác.
Ghế còn đặc biệt lót thêm tấm nệm êm ái thoải mái vô cùng.
Hứa Hiên Trạch nhín bộ dáng lẽo đẽo chạy trốn kia liền cười ra tiếng, vui vẻ đóng cửa phòng lại.
Đôi chân dài thoăn thoắt đi tới bàn làm việc, anh ngồi sát cạnh bên Cung Ân Tố.
Tiếp đến cả hai người cùng nhau tiến vào việc chính, Cung Ân Tố mở sấp đề cương bài tập Tiếng Anh ra, rồi chỉ cho Hứa Hứa Trạch mấy câu mình đã đánh dấu lại vì không biết làm.
Hứa Hiên Trạch nhanh chóng nhìn sơ qua một lượt và bắt đầu giảng giải bài tập cho cô.
Giọng nói của anh ấm áp, âm điệu nhè nhẹ, hai người cúi đầu tựa sát vào nhau, cho nên khi Hứa Hiên Trạch giảng bài cho Cung Ân Tố, có một làn hơi nóng rót vào tai phải của cô.
Ban đầu có hơi nhột nhột, cô liền tục cười khẽ, nhưng càng cười anh càng nói nhiều hơn nữa, như là cố ý truyền hơi nóng vào tai cô.
Cung Ân Tố quay sang, môi kề sát với môi anh, cô tức giận cắn mạnh lên một cái, sau đó liền nói:
- Anh còn trêu em như thế nữa, là em sẽ không cho anh hôn nữa đâu!
Chàng luật sư ngay thẳng ngồi kế bên, ngày thường oai phong ngồi trên ghế quan toà mặt không biến sắc, thế mà giờ lại cứng người, ánh mắt thể hiện rõ sự lúng túng, sau đó lại nheo mắt chịu đựng.
Bàn tay to lớn của anh vuốt nhẹ bên eo Cung Ân Tố, giọng nói dịu dàng khi nãy liền thay bằng sự trầm thấp khàn khàn:
- Là anh trêu em? Hay là em đang trêu anh? Hửm...?
Môi anh kề sát bên tai cô lần nữa, âm cuối phát ra thổi tất cả hơi nóng vào trong tai cô, khiến một bên tai trở nên tê dại, mảng đỏ rực hiện rõ trên nền da trắng như tuyết.
Chỉ sợ đêm nay khó ôn được bài Tiếng Anh...!
Như dự đoán, Cung Ân Tố chưa kịp phản ứng thì đã bị Hứa Hiên Trạch ôm trở lại phòng ngủ của anh.
Đợi đến lúc nằm trên giường mệt mỏi thở dốc, cô mới nhận ra là mình còn chưa làm xong bài tập nữa, nhưng nhìn thời gian thì đã tới 2h sáng, cả người mệt mỏi không chút sức lực.
Mắt khẽ mở, hướng sang người ngồi bên cạnh, trên tay anh đang cầm sấp đề cương học của cô, kế bên là cái Ipad nhỏ sáng đèn vừa phải.
Phát hiện động tĩnh của cô gái nhỏ, Hứa Hiên Trạch nhìn sang, anh cúi đầu hôn lên trán cô rồi nói:
- Có sáng đèn quá không?
- Dạ ...k-không...
Cuống họng Cung Ân Tố khô rát khó chịu, giây sau có cốc nước ấm đưa đến bên môi, Hứa Hiên Trạch đỡ nhẹ cô dậy, giúp cô uống chút nước rồi lại đặt cô nằm lại trên giường.
Cô gái nhỏ được chăm sóc ân cần thoải mái, mắt híp lại rồi ngủ say giấc.
Cung Ân Tố ngoan ngoãn đặt hai tay lên vùng bụng, nằm thẳng người mà ngủ.
Hứa Hiên Trạch nhìn thấy liền bật cười, anh tiếp tục hôn lên môi cô chúc ngủ ngon.
Sau đó bản thân nhanh chóng giải đề giúp cho cô, may mắn ngày mai là Chủ Nhật, Cung Ân Tố không cần phải đi học, cho nên mai anh sẽ giảng lại cho cô, giờ trước tiên ghi đáp án ra trước và soạn bài giúp cô.
Đợi đến khi làm xong thì cũng đã hơn 3h sáng, Hứa Hiên Trạch tắt Ipad, mắt nhẹ nhàng nhìn sang cô gái nhỏ hô hấp đều đặn, anh chậm rãi chỉnh chăn cho cô và nằm xuống, cánh tay lớn vòng sang ôm tiểu kiều thê vào lồng ngực ấm áp.
Cung Ân Tố tìm được hơi ấm liền xoay người sang ôm chặt lấy vòng eo của anh.
Cả hai người cùng chìm vào giấc mộng tươi đẹp, tuy không thể biết được đối phương mơ gì, nhưng nhìn nét mặt cũng có thể đoán cả hai chắc hắn là đều mơ thấy nhau.