Ân Tố, là anh đây!
Nghe thấy giọng nói của Hứa Hiên Trạch, Cung Ân Tố như muốn vỡ oà ra khóc.
Trước giờ cô luôn mang bộ mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm với đời.
Chỉ là....!Từ khi gặp được anh, biểu cảm trên khuôn mặt cô dần đa dạng hơn.
Biến tấu trên khuôn mặt càng lúc càng trở thành một bài hát đầy cảm xúc, xoáy đọng vào từng cảm giác hỷ, nộ, ái, ố của đời người.
Những lúc cười thì sẽ cười chân thật, ấm ức muốn khóc cũng sẽ nấc nhẹ lên.
Tâm tư muốn che giấu gì đó đều không tồn tại.
Đối diện với Hứa Hiên Trạch, Cung Ân Tố cảm giác chính mình đã trở thành đứa trẻ bị cưng chiều đến hư rồi.
Chỉ xa anh có vài ngày, cô đã rưng rưng muốn khóc, muốn làm nũng với anh.
- Anh...
Cung Ân Tố cười mỉm, ánh mắt tràn đầy tình ý, tuy không thể trực diện nhìn thấy đối phương, nhưng ngay lúc này đây, chỉ cần nghe thấy tiếng nói của nhau, cả hai người đều đồng thời thấu hiểu hết tâm can của đối phương.
Bên phía Hứa Hiên Trạch dường như giọng nói có phần gấp gáp, Cung Ân Tố còn nghe thoáng tiếng xoạt xoạt của lật giấy tờ:
- Em đừng thức trễ đấy, sắp thi rồi, chú ý giữ sức khoẻ.
Sắp tới anh vẫn còn bận rất nhiều nên sẽ không tiện liên lạc với em.
Cung Ân Tố rất hiểu chuyển, đầu gật gật, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng đáp lại:
- Vâng, anh cũng phải giữ sức khoẻ, nhớ ăn uống đầy đủ nữa đấy.
- Anh nhớ em....
Hứa Hiên Trạch mang âm giọng trần khàn nhưng đầy tình yêu.
Không để cho anh tự mình bộc lộ cảm xúc, lần này Cung Ân Tố bạo gan, cố ý chủ động nói:
- Hứa Hiên Trạch....!Em cũng nhớ anh....
-...
Đầu dây im lặng, Cung Ân Tố chớp chớp mắt chờ đợi phản ứng của anh.
Nhưng đợi gần nửa phút vẫn chưa thấy động tĩnh gì, bản thân cô có phần hơi khẩn trương.
Đợi thêm khoảng vài giây sau, có tiếng cười khẽ truyền từ điện thoại ra.
Cung Ân Tố nghe thấy anh cười, cứ tưởng anh đang trêu chọc mình.
Lần đầu kiên trì bày tỏ, vậy mà anh cứ thế cười chọc ghẹo cô, cô có chút tức giận.
Sau đó nói vài câu tạm biệt với anh rồi lại dứt khoát cúp điện thoại.
Nhưng Cung Ân Tố nào có ngờ rằng, Hứa Hiên Trạch nghe thấy cô nói nhớ mình, anh đơ người chừng vài giây, sau đó lại lén lút đưa tay che mặt, hai mang tai ửng đỏ cả lên.
Thật xấu hổ...! Đúng là không có tiết tháo! Đã lớn cỡ này rồi, thế mà chỉ vì câu nói "Nhớ anh" kia, anh đã điêu đứng tâm hồn, cảm giác cơ thể mềm nhũn cả ra.
Mãi gần một phút anh mới lấy lại được bình tĩnh.
Vốn muốn lên tiếng đáp lại lời cô, nào ngờ ý cười vốn hiện trên mặt, bất ngờ bị bộc phát thành tiếng.
Âm cười buộc phát ra khỏi miệng và truyền đến tai Cung Ân Tố.
Hứa Hiên Trạch bất đắc dĩ phải bịt kín miệng của mình.
Sau đó anh nghe thấy giọng nói của cô có vài phần không vui, rồi cô lại nhanh chóng cúp máy đi.
Anh hơi ngu ngốc chưa kịp hiểu chuyện.
Nhưng lại nghĩ thời gian đã trễ, hẳn là cô đã buồn ngủ và muốn đi ngủ rồi.
Vì vậy anh cũng chẳng dám gọi thêm cuộc nữa để nói chuyện với cô.
Cúp điện thoại bàn trong văn phòng, Hứa Hiên Trạch xắn tay áo và cầm bút, tiếp tục làm công việc của mình.
Trước đó điện thoại anh bất ngờ hết pin, cho nên tạm thời anh liên lạc với Cung Ân Tố bằng điện thoại bàn trong phòng làm việc.
Mặt khác, song song với suy nghĩ rằng cô muốn đi ngỉ của anh, Cung Ân Tố đang gắt gao cầm điện thoại, ánh mắt đầy mong chờ cuộc gọi tiếp theo từ anh.
Chờ mãi, chờ mãi vẫn chưa nhận thêm cuộc gọi nào.
Cung Ân Tố bĩu môi không vừa ý.
Lẽ nào anh không nhận ra là cô đang giận dỗi với anh hay sao?
Đúng là đàn ông thối, ngoài miệng nói nhớ người ta, yêu người ta, vậy mà lại không nhận ra người mình yêu đang có tâm trạng không tốt.
Cung Ân Tố chẹp miệng, đóng sách vở trên bàn lại, bây giờ còn gì đâu tâm trí để ôn bài.
Cô nhanh chóng chui vào trong chăn ấm, khí trời bên ngoài lạnh vô cùng, bầu trời cũng tối mịch, ngoài trừ cột đèn chiếu rọi giữa đường đi, sắc đỏ hoa hồng tinh tế được ánh đèn rọi xuống, dọc ở bên đường đi.
Nếu không có ánh đèn thì chắc chắn khu biệt thự của Hứa Hiên Trạch sẽ chìm vào bóng tối đen mù.
Thử mường tượng xem, cả khu biệt thự được xây dựng độc lập lúc này thật là giống với cô vậy.
Xung quanh bao bọc bởi nhiệt độ lạnh lẽo, cộng hưởng thêm bầu trời tối mù.
Nhưng ở giữa biệt thự, một ánh sáng không quá chói loá nhưng đủ để chiếu rọi mọi thứ ở xung quanh căn biệt thự tối tăm ấy.
Ánh sáng ấy cứ như là Hứa Hiên Trạch vậy, nhờ có anh đến bên cạnh cô, cô mới có chút hy vọng về tình yêu đời người, cũng như là lý tưởng sống sau này của chính mình.
Cung Ân Tố nằm ngoan ngoãn trên giường ngủ, có điều mắt vẫn chực chòng mở to.
Ngón tay thon nhỏ của cô chậm rãi nhấp nhấp vài nhịp lên màn hình điện thoại.
Giây sau một âm giọng đầy yêu thương của Hứa Hiên Trạch phát ra:
"Ân Tố...!Là anh đây....!Đừng thức trễ....!Anh nhớ em!"
Những đoạn thoại của anh vừa rồi, tất cả đều vô tình được Cung Ân Tố ghi âm lại.
Cung Ân Tố vui vẻ bấm nút mở và lặp đi lặp lại nhiều lần, cô rất muốn, rất muốn nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh.
Đặt điện thoại ở bên tai, giọng nói của anh cứ khẽ khàng xuyên qua màng tai của cô, cô có cảm giác cứ như anh thật sự đang nằm bên cạnh mình vậy, từng lời từng lời cứ thế xuyên suốt một đêm đều vì cô mà lên tiếng.
Cô xấu hổ đỏ mặt vì cái suy nghĩ thiếu đứng đắn này của chính mình.
Ai bảo trước đó cô luôn mắng anh là lưu manh, là kẻ vô liêm sỉ cơ chứ? Rõ ràng những câu nói đó phải thuộc về cô thì mới phải!
Dù hơi mất mặt với hành động và suy nghĩ ngốc nghếch này của mình, nhưng chung quy cả đêm Cung Ân Tố đều bật phát đoạn ghi âm ấy.
Cả đêm bất ngờ ngủ ngon vô cùng.
Trong mơ còn mơ thấy cả anh.
Đến sáng tỉnh dậy, cô thật sự không nhớ rõ chi tiết của giấc mơ đêm qua, nhưng trong lòng cô vẫn nhận định rõ được, đấy là một giấc mơ rất đẹp, rất hạnh phúc...!