Hôm nay có quá nhiều thứ xảy ra, Cung Ân Tố cũng đã quá mệt mỏi, vừa nằm lên giường là đã chìm vào giấc ngủ.
Đến khi bị một tiếng khóc vang dội làm cho bừng tỉnh.
Mở mắt nhìn đồng hồ nhỏ bên tủ giường.
Thấy chỉ mới có 3 giờ sáng.
Miệng chậc lên một tiếng, sau đó tai lắng nghe rõ tiếng khóc rất lớn, là tiếng của Cung Ngọc...!
Cung Ân Tố giật mình ngồi dậy, chân nhanh chóng mang dép vào.
Bàn chân trước đó bị thương không ít, hiện vẫn còn băng bó kín kẽ, lúc mang dép vào có chút nhói đau.
Cung Ân Tố chạy đến chỗ phát ra tiếng khóc, là phòng của Cung Ngọc.
Trong lòng cô hiện lên một cõi bất an.
Gấp gáp chạy đến.
Khi chạy tới hướng cửa phòng, thấy cửa đã sớm đã mở toang, bên trong dâng lên tiếng khóc nức nở.
Cung Ngọc lúc này trông rất chật vật, cổ áo bị một lực lớn phía sau nắm chặt, phía trước cổ lại ánh lên một độ sáng nhỏ, đích thị là lưỡi dao.
Mà người đang kiềm chặt lấy cậu lại chính là người mẹ ruột, Ngọc Mỹ Liên.
Cung Ân Tố sốc đến mức bàng hoàng, thật không dám tin, bà ta có thật sự là con người nữa không.
Cô rất muốn lên tiếng hỏi, nhưng tất cả đều bị nuốt ngược vào trong bụng.
Bây giờ tình thế cấp bách, phải lo cho sự an nguy của Cung Ngọc trước tiên.
- Bà thực chất muốn cái gì?
Cung Ân Tố khẩn trương lên tiếng.
Ngọc Mỹ Liên cười điên dại, giọng đầy chua chát nói:
- Đưa tao tiền, đưa tao hết số tiền mà mày đang có.
Nhanh!
- Tiền...? Được, tôi đáp ứng bà.
Nhưng bà mau thả Cung Ngọc ra, thằng bé là con ruột của bà đó.
Lúc này Ngọc Mỹ Liên ngửa đầu lên trời, giọng cười hết sức quỷ dị, nói:
- Con ruột thì đã sao? Tao cần tiền, thứ tao cần là tiền.
Đưa mau!
Lời cuối bà ta nhấn thật mạnh và thật to.
Cung Ngọc bị bà ta làm cho giật mình, vô cùng khiếp sợ.
Cả người run lên lẩy bẩy, nước mắt nước mũi đều tèm nhem hết cả lên.
Cung Ân Tố chậc lưỡi một tiếng, muốn nói nhưng rồi thôi, bởi vì cô vẫn luôn quan sát trạng thái của Cung Ngọc, nhận thấy một phần da ở cổ của cậu bị rách.
Một vệt máu nhỏ chảy ra.
Cô tức khắc im lặng, làm theo mọi yêu cầu của Ngọc Mỹ Liên.
Điều đáng giận nhất chính là bây giờ trong nhà không còn có ai cả.
Tất cả người hầu đều đã sớm xin nghỉ việc, ai về nhà nấy, bởi chẳng còn ai muốn ở lại căn nhà này làm việc, vì mỗi lần ở lại là mỗi lần chạm mặt với Ngọc Mỹ Liên.
Còn dì Trình, dì ấy có việc đột xuất, trước đó 1 2 giờ còn xin cô cho nghỉ phép.
Thấy dì cũng lớn tuổi, hôm nay lại xảy ra quá nhiều việc, cô đành đáp ứng với dì.
Nào có ngờ mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Mối nguy hại nhất trong căn nhà này đã xuất hiện.
Cung Ân Tố lùi lùi về phía sau, tay hướng ra đằng trước, cố gắng khuyên bảo Ngọc Mỹ Liên đừng kích động, cô sẽ mau chóng đem tiền đến.
Nhưng khi vừa lùi ra khỏi cửa phòng, Ngọc Mỹ Liên liền ngắn cô lại, bà ta rút một tờ giấy từ trong người ra.
Ném thẳng tới chỗ của cô.
- Ký vào.
Không cần cô về phòng.
Cung Ân Tố cảnh giác, nhẹ nhẹ cúi người nhặt lấy tờ giấy.
Nhìn dòng chữ rõ to hiện ngay trước mắt, cô há hốc mồm không dám tin, "Giấy chuyển nhượng tài sản".
Khốn khiếp!
Cung Ân Tố thầm mắng chửi một câu.
Thật khác xa so với cách ứng xử của một đại tiểu thư giàu có.
Đọc hết tờ giấy, Cung Ân Tố có thể hiểu rõ mọi chuyện, hoá ra là muốn cô giao hết tài sản mà cha cô để lại cho cô.
Ngay cả căn nhà riêng dành cho Cung Ngọc, bà ta cũng muốn chiếm lấy.
Cô hừ lạnh một tiếng, muốn chống đối nhưng thân bất do kỷ.
Nhìn thấy con dao trước mắt đang càng lúc càng kề sát vào cổ của Cung Ngọc, cô không dám làm càng.
Nhanh chóng đưa ra lựa chọn giữa em trai kế và tài sản kết xù.
Cuối cùng sự lựa chọn của Cung Ân Tố vẫn chính là tình người.
Dẫu sao công ty Cung Thị cô vẫn có thể dành lại được trong tương lai, còn nếu Cung Ngọc xảy ra chuyện gì, cô sẽ hối hận cả đời....
Cô nhanh chóng ký tên vào tờ giấy "Chuyển nhượng tài sản".
Sau đó đặt ở dưới đất, đẩy về phía của Ngọc Mỹ Liên.
Bà ta thì vốn kiên quyết, vẫn thủ thế giam cầm Cung Ngọc.
Cho đến khi Ngọc Mỹ Liên cúi xuống nhận lấy giấy tờ, bà ta mới đẩy Cung Ngọc về hướng Cung Ân Tố.
Cô nhanh chóng bắt lấy cậu, vô cùng yêu thương lại lo lắng quan sát khắp người Cung Ngọc.
Xé một mảnh váy ngủ của mình, cô nhẹ nhàng quấn vào cái cổ nhỏ của cậu, một đường đỏ đỏ hiện ngay trên làn da trắng của cậu.
Cô nhất thời nghiến răng, giận dữ.
Mắt đảo về phía của Ngọc Mỹ Liên, nhìn thấy bà ta cười hớn hở, ôm tờ giấy vào ngực rồi xoay vòng.
Cung Ân Tố không màng nguy hiểm, để Cung Ngọc sang chỗ an toàn, còn bản thân thì lao đến chỗ của Ngọc Mỹ Liên, mục đích chính là khống chế bà ta, giành lại tờ giấy "Chuyển nhượng" kia.
Chỉ là ngoài dự đoán của cô, Ngọc Mỹ Liên bà ta thế mà lại thông đồng với một tên đàn ông khác.
Mà ông ta hiện có mặt ngay trong phòng của Cung Ngọc.
Một tên đàn ông tuổi chừng 40, dáng dấp không cao không mập, khuôn mặt vô cùng xa lạ.
Ông ta không biết từ khi nào, đã núp ở phía sau cửa phòng.
Khi thấy Cung Ân Tố có ý định chạy tới chỗ Ngọc Mỹ Liên, ông ta liền lộ mặt, trên tay còn cầm một cây súng lục, chỉ về phía Cung Ân Tố, doạ dẫm:
- Mày đứng im, không là tao bắn.
Cung Ân Tố khựng người, sắc mặt giận dữ, hai bàn tay siết chặt vào nhau.
Bị tên đàn ông lạ mặt này khống chế, cô đành ngoan ngoãn an phận thủ thường.
Nghe theo lời của ông ta, bắt đầu đóng gói quần áo.
Cung Ân Tố chính thức bị đuổi ra khỏi căn nhà của chính mình.
Khi dọn xong hành lý của cô và của Cung Ngọc.
Cung Ân Tố đứng ngoài cổng nhà, một tay giữ hành lý, một tay dắt Cung Ngọc theo, ánh mắt đầy lửa hận nhìn chọc chòng vào bóng người "quý phái" của Ngọc Mỹ Liên.
Bà ta trở nên trơ trẽn hơn nữa khi dám ôm hôn người đàn ông lạ mặt khi nãy trước mặt cô, và còn ngay trong chính ngôi nhà của cô.
Hoá ra bà ta đã sớm cho cha cô đội mũ xanh.
Cũng khó trách...!cha thường ngày không đếm xỉa đến bà ta, ngay cả di chúc cũng chẳng thèm thêm tên của bà ta vào.
Một giọt nước mắt bên má trái của Cung Ân Tố lặng lẽ rơi xuống trước, sau đó nối theo là nước mắt bên má phải.
Có người cũng từng nói rằng, " Khi bạn khóc, giọt nước mắt đầu tiên rơi bên phải chính là bạn khóc vì hạnh phúc.
Bên trái là vì bạn đau buồn.
Còn cùng lúc cả hai, thì chính là sự tuyệt vọng..."
Lúc này bỗng dưng Cung Ngọc lên tiếng, âm thanh non nớt làm phá vỡ tầng cảm xúc đau khổ của Cung Ân Tố.
- Chị Ân Tố, có phải lỗi là do em hay không?
Một câu hỏi vừa ngây thơ, lại vừa hiện lên sự trách nhiệm vô cùng lớn.
Cung Ân Tố chùi chùi nước mắt, rồi hôn nhẹ vào một bên má của Cung Ngọc, giọng nói đầy ngọt ngào, êm tai:
- Nói bậy, lỗi của em gì chứ! Thôi, chúng ta mau đi tìm nhà mới nào, em có muốn được sống chung với chị hay không?
- Dạ có, dạ có.
Cung Ngọc khi nãy còn lo lắng, bây giờ lại cười hí ha hí hửng, vui mừng khi có thể ở bên cạnh chị Ân Tố của mình.