Tang Niên dẫn Tổ Nhi về nhà, sẵn tiện lát nữa cùng cô đến trường học.
May mà Tổ mẹ đã sớm ra ngoài đi chợ nên hiện không có ở nhà, Tổ Nhi nhanh chóng đi thay quần áo, soạn đầy đủ sách vở.
Ra đến ngoài cổng, vẫn thấy Tang Niên dựng xe đứng trước nhà chờ mình.
Như hiểu suy nghĩ nhỏ của cô, cậu vỗ lên cái yên phía sau, nói:
- Lên đi, tớ đưa cậu đến trường.
Tổ Nhi cắn môi, chậm chạp đi tới chỗ Tang Niên, rồi nhanh chóng ngồi lên yên xe.
Trên đường đi, Tang Niên kiên trì hỏi cô:
- Tổ Nhi, cậu có đồng ý hẹn họ với mình không? Dù sao chuyện khi nãy cũng đã lỡ rồi, mình sẽ chịu trách nhiệm.
- Không cần thiết đâu, mình rất ổn, chúng ta xem như về sau không có gì xảy ra cả.
Xe thắng bất ngờ, tiếng két chói tai đánh va thính giác của Tổ Nhi, cô nhăn mày khó chịu, mà khi nãy Tang Niên dừng xe đột ngột, cơ thể cô lao về phía trước, mất thăng bằng, tay liền vòng sang ôm lấy eo của cậu.
Tang Niên khó tin quay đầu về phía sau nhìn Tổ Nhi, cố gắng bình tĩnh không manh động:
- Cậu nói cái gì chứ? Có thể lặp lại được không?
- Tớ nói cậu không cần để tâm, tớ không ảnh hưởng gì cả, cùng lắm chỉ là tình một đêm của tuổi dậy thì mà thôi.
Ai mà chẳng phải trải qua.
Chẳng hiểu sao, nghe được mấy lời này, Tang Niên khó lòng kiềm được cơn giận dữ, cậu trừng mắt nhìn Tổ Nhi, trái với cậu, cô vẫn bày ra bộ mặt vô hại, không chút quan tâm.
Bất chợt trong đầu cậu nhớ đến cuộc nói chuyện của mấy thằng bạn cùng lớp:
"Có nghe gì chưa, hoa khôi bên trường Nhị Trung quan hệ với bạn trai, còn có thai nữa đó, người nhà gái ầm ĩ đòi cưới, mà bên nhà trai lại chối bỏ trách nhiệm."
"Nghe bảo vụ này lớn lắm, nhà trường lập đơn đuổi học hoa khôi và tên bạn trai đó rồi, còn về việc cưới sinh thì vẫn chưa có tin tức gì nhiều."
"Ây da, thời đại 4.0, quan hệ trước hôn nhân là bình thường ấy mà, huống chi là học sinh."
Từng câu nói xuất hiện trong đầu Tang Niên, cậu siết chặt tay lái, đường gân trên trán nổi đầy cả lên, sắc mặt vô cùng tức giận.
Không dám nghĩ tới, nhưng mà với thái độ thờ ơ này từ Tổ Nhi, Tang Niên quả thực nghĩ lệch sai hướng, cho rằng Tổ Nhi thật sự đã từng trải nghiệm qua lần đầu tiên này.
Thái độ của Tang Niên đã thay đổi, không còn vẻ ôn hoà trước đó, tất cả đều quay về tính cách cọc cằn, hung dữ trước kia.
Tổ Nhi nói chuyện xong liền cúi đầu, tuy ngoài mặt vẫn mang nét bình tĩnh, nhưng khi cùng với cậu bạn trúc mã và nói về vấn đề trai gái này, tâm tư có phần bấn loạn khó đối mặt.
Bánh xe đạp bắt đầu di chuyển, nhưng là với tốc độ hết sức kinh người.
Tổ Nhi hoảng hồn, nắm chặt hai vạt áo bên hông Tang Niên, gió lạnh thổi vào mặt, chóp mũi đỏ hồng cả lên, môi cũng bị nhiễm lạnh mà có phần nhợt nhạt.
- Cậu bị sao vậy, chạy chậm lại chút.
Mặc cho Tổ Nhi kêu gào muốn ngừng xe, nhưng Tang Niên vẫn duy trì tốc độ, có khi còn tăng tốc hơn nữa.
Đến khi xe dừng lại, nó đậu ngay trước cửa khách sạn nhỏ, Tổ Nhi bây giờ mới bình tĩnh hít thở lấy lại không khí.
Cô đâu có nhìn kỹ mọi thứ xung quanh, mắt nhắm mắt mở đi theo sự dẫn dắt của Tang Niên vào bên trong.
Thoáng bên tai lại nghe nói:
- Chứng minh thư.
Tổ Nhi vâng lời lấy ra, đưa cho người bên cạnh, mãi đến khi phát giác được có điều gì đó không đúng, Tổ Nhi đã bị Tang Niên quăng mạnh lên giường.
Thấy cậu đầy sát khí ngồi trên người mình, Tổ Nhi bắt đầu cảm thấy bất an, nuốt nước bọt.
Tang Niên bỏ qua nét mặt của cô, trực tiếp cúi người phủ lên cánh môi nhỏ kia, trước đó ở ngoài trời nhiễm lạnh, môi Tổ Nhi có hơi khô và lạnh, có điều vẫn không khiến cho động tác của Tang Niên dừng lại.
Cậu còn dùng tay, cởi từng nút áo của cô ra.
Tổ Nhi có EQ không thấp, liền hiểu mọi chuyển đang xảy ra, cô vũng vẫy muốn thoát.
Chỉ là Tang Niên lần này hết sức dứt khoát, nhanh chóng lột bỏ đồ của cả hai người, độc duy nhất mỗi đồ lót mỏng.
Tổ Nhi bị hôn đến mức hồn bay phách tán, tầm mắt mơ màng, lấn chút tình mê.
Cảm nhận phía dưới có dòng nước ấm chảy ra, Tổ Nhi giật mình, phát hiện chính mình bị Tang Niên bức đến độ sinh ra cảm giác.
Nhìn vẻ mặt ẩn đỏ và đầy trốn tránh của Tổ Nhi, Tang Niên có chút khó chịu, lại thấy hai bắp chân cô cứ cạ cạ vào nhau, cậu càng nghi hoặc hơn, chuyển tầm mắt xuống vùng tam giác nhỏ, chiếc quần lót trắng mỏng manh bao bọc lớp rừng rậm, vào nhánh tơ bị lộ ra ngoài mép quần.
Tang Niên nhíu mày, tay đặt lên nơi đó.
Hơi nóng từ bàn tay đánh động, Tổ Nhi kêu lên hốt hoảng:
- A, mau dừng tay.
Nhưng nước đã qua đầu, bảo cậu dừng bơi thì sao mà được.
Cậu tiếp tục len ngón tay vào quần lót, thẳng thẳng đẩy hai vách núi mềm mại, căng mọng.
Tổ Nhi khốn khổ vũng vẫy, hai tay gắt gao vịn chắc cánh tay của cậu, cản trở sự xâm nhập bất hợp pháp.
- Cậu mau dừng tay, tớ không muốn.
- Còn giả vờ gì chứ, chẳng phải trước đó cậu còn không quan tâm vấn đề này nữa mà.
Đang tính lên tiếng biện minh giải thích, tiếc là Tang Niên cường ngạnh không cho phép, cậu cúi đầu bịt kín miệng của cô, cổ họng cô phát ra vài tiếng rên rỉ nỉ non.
Hai tay nhỏ dùng lực đẩy cơ thể nặng nề của Tang Niên ra.
Thấy phiền phức, Tang Niên dứt khoát ép chặt hai tay đang quơ loạn, kéo lên đỉnh đầu của cô, cậu rút dây nịt của mình ra và cột chặt lấy tay cô vào thanh ngang trên thành giường.
Phát hiện chính mình không còn đường lui, Tổ Nhi nức nở khóc lóc, lên tiếng cầu xin Tang Niên.
Cô thật sự hối hận quá rồi, ban đầu đúng là không nên đùa giỡn với người như Tang Niên, cậu quá ác bá mà.
Bỏ qua nước mắt Tổ Nhi, Tang Niên nhanh chóng kéo cao áo ngực, cúi đầu hôn hít giữa vùng ngực.
Đỉnh hạt hồng run rẩy, Tang Niên khao khát nếm thử hương vị ngọt ngào, đầu lưỡi nóng chạm vào, Tổ Nhi cắn răng kêu rên vài tiếng:
- Ưm...!A...!Dừng...
Tang Niên càng ra sức hơn nữa, một bên nếm vị, một bên nhào nặn không dừng lại.
Phía dưới của cậu đã sớm căng phồng, quần lót đen dựng thành lều trại, thật muốn được giải phóng ra ngay lập tức.
Tổ Nhi cũng không khác xa gì cậu, lần đầu tỉnh táo mà nếm trải dư vị mặn nồng này, tuy không còn là lần đầu, nhưng ngày hôm qua, cô quả thực uống say đến mất không còn nhận thức, bây giờ được thử lần nữa, vẫn là cứ như lần đầu trải qua.
Cô ma sát hai bắp đùi với nhau, Tang Niên nhìn thấy, khẽ mím môi tức giận, cậu bày ra nét hung tàn của chàng trai tuổi dậy thì, xé bỏ quần lót nhỏ.
Ngón tay thon dài thô ráp chen vào chỗ giữa hang động, trực tiếp đâm thẳng vào trong không thương tiếc.
Nếu Tổ Nhi đã thật sự phá màng trước đó cùng người khác, thì chắc chắn chuyện cậu chen ngón tay vào là vấn đề bình thường.
Bị ngón tay đâm sâu vào, nơi non mềm này thật ra chính là lần đầu tiên bị khai phá, rất đau...!
Tổ Nhi ngờ hoặc, rõ là đêm qua đã xảy ra chuyện rồi mà, hay là vì chưa thích nghi tốt nên mới vẫn còn hơi đau.
Cô nhăn mày, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, hơi thở nặng nề khó giải thoát.
Đầu ngửa lên trần nhà, ngực nhô lên cao, cơ thể quằn quại khó chịu.
Miệng thầm rên lên chữ "Đau".
Tang Niên xoáy một vòng ở trong hang ngọc bích, cả vòng hang nóng và ẩm ướt, bao bọc lấy ngón tay của cậu, còn bóp thắt vào nhau, dường như muốn cắt đứt ngón tay cậu.
Ánh mắt Tang Niên dần trở nên thâm trầm, khoé mắt ẩn đỏ vì tức giận, cậu rút ngón tay ra, kéo theo cả đường tơ bạc lấp lánh.
Quần lót đã bị lột bỏ xuống, phần oai hùng nhất của mình được phơi bày ra.
Tổ Nhi nhìn thấy trực diện liền rùng mình, sợ hãi thụt lùi cơ thể về phía sau.
Tang Niên không dễ để cô hành động, cậu lôi kéo cô trở lại, tách hai chân cô ra và vòng qua eo rắn chắc của cậu.
Nơi tư mật nhất được phơi bày ra, vết nước lấp lánh ở giữa hang, như có như không mà mời gọi Tang Niên.
Cậu hít mạnh một hơi, nhanh chóng đẩy mạnh vào trong, không chút kiêng nể mà đâm thật mạnh.
Tổ Nhi thật sự rất đau, cảm giác cơ thể bị xé ra làm hai, cô đau đớn căng cứng cả người, miệng nức nở không ngừng kêu:
- Oa...!Đau quá...!Tang Niên, cậu mau đi ra...
- Thả lỏng đi, cũng không phải lần đầu.
Tang Niên không kém gì cô, cả người cô bóp chặt lại, tiểu đệ đau đớn nhận hàng loạt răng nhỏ cắn chặt.
Thật sự muốn bị đứt gãy, đã thế bên trong Tổ Nhi rất ấm, thiếu chút nữa đã thiếu nghị lực mà bắn ra.
Đâu phải lần đầu, cần gì mà căng thẳng đến vậy...?
Nghe thấy lời đó từ Tang Niên, Tổ Nhi mới từ từ thư giãn cơ thể, chỉ là chỗ đó thực rất đau, cứ như trên người mất đi miếng da thịt vậy.
Tổ Nhi hít thở lấy không khí, từng chút một thả lỏng người, Tang Niên cũng nhận ra, cậu cũng phối hợp dùng lực eo đẩy gậy lớn vào hang động.
Đi vào nửa đoạn đường, Tang Niên như mất khống chế, cảm giác xung quanh như có gì đó cắn chặt lấy, cậu khống khổ mà đâm mạnh vào trong, màng lớp trinh tiết thật sự của Tổ Nhi bị rách mất.
Tang Niên vào vội không kịp để ý, Tổ Nhi thì đau đến mức sắc mặt trắng bệnh, giọng nói còn không thể tự mình phát ra được nữa.
Nước mắt liên tục chảy xuống gò má trắng bệt, tay siết chặt vào thành giường, siết chặt đến độ cả bàn tay máu chẳng thể lưu thông được.
Nét ngang tàng mang trên người Tang Niên, cậu bỏ qua sự đau đớn của Tổ Nhi, tiếp tục tiến vào sâu hơn nữa, khi nơi đó ngậm hết cây gậy lớn, cậu lại nhấp nhô eo, đâm theo nhịp, một nông hai cạn.
Đến lúc rút ra ngoài gần nửa c.ôn thịt, trên thân có dính vài tơ máu đỏ, ánh mắt Tang Niên vừa hay dừng trên nó.
Vẻ mặt đầy sự ngờ hoặc khó tin.
Cậu vốn học chuyên ban Tự Nhiên, mấy vấn đề sinh lý này hiểu rất rõ.
Cậu thẫn thờ nói với Tổ Nhi:
- Tổ Nhi...!Cậu là lần đầu sao?
Tổ Nhi khóc không ngưng cổ họng đã trở nên đau rát, khi nghe thấy Tang Niên hỏi thừa như vậy, cô siết chặt cơ thể, đưa đôi mặt đỏ ngầu đầy nước, ai oán nhìn cậu:
- Cậu điên rồi à, đêm qua chính cậu đã làm tớ đấy.
Oa...!oa...!Đau quá, mau đi ra đi.
- Xin lỗi, thật xin lỗi.
Tang Niên gục đầu lên vai Tổ Nhi, thấp giọng nói mấy câu xin lỗi, lúc sau còn nói thêm câu:
- Đêm qua tới không có làm gì cậu cả.
- Cái gì?