Dạo này Tổ Nhi cảm giác như chân muốn đứt lìa khỏi người.
Ngày ngày chạy qua chạy lại làm tên sai vặt cho Tang Niên, cô cảm thấy bản thân kiếp trước thật sự đã tạo nghiệp rất lớn, có khi còn là khiến cho cả thế giới cùng căm thù cô vậy.
Tang Niên quả thực rất là xấu xa, mỗi ngày như muốn hành hạ ép khô Tổ Nhi.
Lúc bắt cô xoa tay bóp chân, lúc lại sau cô đi mua nước, mua đồ ăn vặt.
Mà từ nhà của Tang Niên chạy đến tiệm tạp hoá cũng phải đi qua tận 2 ngã tư, lại chẳng có xe để đi, mỗi lần mua Tổ Nhi đều phải tự mình chạy bộ.
Tổ Nhi cũng nhận ra dạo này mình tuột ký không ngừng, sắp thành xác khô mất rồi.
- Này, rốt cuộc cậu cần gì thì mau nói hết đi, đừng bắt tớ phải chạy đi tới rồi chạy đi lui mãi.
Tổ Nhi ngồi bệt xuống ghế sô pha, hướng mắt về phía đối diện, vẻ mặt đầy ai oán nhìn Tang Niên.
Tang Niên mím nhẹ môi, như ngẫm nghĩ gì đó, hồi sau liền nói:
- Thật đáng buồn cho cậu, hiện tại mình chưa nghĩ ra là đang cần gì cả.
- Cậu...
Tổ Nhi cứng họng, thực không biết phải nói thêm gì.
Cắn cắn môi hồng, mày nhíu lại thành chữ Xuyên (川).

Tổ Nhi bực tức đứng dậy, lớn tiếng chỉ thẳng mặt Tang Niên, giọng hùng hổ nói:
- Quá đáng, tớ sẽ không làm chân sai vặt cho cậu nữa.
Nói xong cô liền chạy ào ra ngoài, mặc kệ Tang Niên đang ngồi ngốc ở giữa ghế sô pha.
Cậu thầm nghĩ chắc cô chỉ là giận dỗi một chút, đến chiều là sẽ ổn.

Nào nghĩ một chút của Tổ Nhi kéo dài đến tận hai ngày sau, mà phải là do Tang Niên tự tay tìm đến, mua hàng loạt đồ ăn vặt cao cấp lấy lòng cô.
Ngoài mặt Tổ Nhi bĩu môi khó chịu, nhưng tay chung quy vẫn là phản chủ, cứ hễ Tang Niên đưa cho đồ vặt là nhận lấy.
Còn sợ cậu giở trò đòi lại, cô dứt khoát xé bịch ăn ngốn nghiến trước mặt cậu.
Tang Niên nhìn dáng vẻ ăn như heo đói của Tổ Nhi, miệng cười cười xem thường, quả thực càng lớn càng xấu...!
Lời này mà cậu dám nói ra, chắc chắn sẽ bị ăn ngay cú đấm siêu lực từ Tổ Nhi.
Tổ Nhi tiếp tục vùi đầu vào công việc làm tay sai cho Tang Niên.

Nhưng lần này không còn cực nhọc như trước đó nữa.
Mỗi lần cần đi mua đồ, Tang Niên đều gọn gàng liệt kê hết mọi thứ và ghi vào tờ giấy nhỏ cho cô.
Chỉ là....!vẫn cứ hành Tổ Nhi mà thôi, không cách này thì cũng là cách khác.
Một lần mua đồ là cả bao to, hai tay Tổ Nhi như muốn rụng ra khỏi cơ thể, thầm mắng chửi trong lòng.
Hiếm được dịp nghỉ ngơi, Tổ Nhi hẹn Cung Ân Tố cùng nhau đi ăn trưa.

Bản thân Tổ Nhi cùng không ngờ Tang Niên thế mà chừa cho cô một đường sống, tha cho cô một ngày thoải mái.
Tổ Nhi mặt mày xám xịt, miệng không ngừng oán trách Tang Niên trước mặt Cung Ân Tố.
Cung Ân Tố chỉ biết cười trừ, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tổ Nhi.
Để cho cô bạn nhỏ bớt nóng, Cung Ân Tố hào phóng mua cho một hộp sữa dâu lạnh, Tổ Nhi sụt sịt mũi, vừa uống vừa lầm bầm không dứt.
Mãi mới có thể hoàn thành xong cơm trưa.
Tranh thủ chưa vào giờ học buổi chiều, Tổ Nhi lại nổi tình tò mò, cớ gì hôm nay Tang Niên tốt bụng đến vậy, chịu tha cho cô được cơ chứ?
Nghĩ nghĩ một hồi, thế là quyết định bám theo Tang Niên, lén lút đi xuống tầng dưới đến lớp của cậu.
Tang Niên tuy cũng học lớp 12 bằng Tổ Nhi, nhưng lớp 12 năm nay khá đông, hiệu trưởng sắp xếp chia thành hai tầng học.
Tổ Nhi ở tầng 3, còn Tang Niên học ở tầng 2.
Thập thò núp ở cửa lớp, may mà giờ nghỉ trưa nên vắng học sinh, Tổ Nhi thừa dịp cơ hội đi rình mò bạn học.
Nhưng tìm mãi vẫn chưa thấy bóng hình đang cần tìm.

Đúng lúc này có một bạn học nam đi từ lớp ra ngoài, ma xui quỷ khiến thế nào mà khiến Tổ Nhi chặn đường bạn học lại.
- Cho mình hỏi, Tang Niên lớp cậu đi đâu rồi?
- Tang Niên đấy à, cậu ấy hình như là đi vệ sinh rồi.

Có chuyện gì sao?

- À không có gì, cho mình cảm ơn nhiều.
Tổ Nhi lắc nhẹ đầu, rồi lại lịch sự cúi đầu cảm ơn bạn học.
Nhanh chân lén lút đến phòng vệ sinh nam.

Đi được nửa đường cô chợt nhận ra bản thân hành động hơi biến thái, khác gì "Hái hoa tặc" mà mọi người thường đồn đại cơ chứ.
Thấy vậy Tổ Nhi bắt đầu xấu hổ, hai má đỏ đỏ hồng hồng.
Thế là quyết định xoay người rời đi.
Nhưng tự dưng cô thấy mình hơi buồn tiểu, vẫn là nên đi vệ sinh một chút.
Mà nhà vệ sinh nữ vừa vặn gần với nhà vệ sinh nam.
Tổ Nhi nhanh chân thẳng tiến đến đích.
Bất ngờ nghe được âm giọng quen thuộc, là người cô đang tìm, nối theo là giọng của một nam sinh khác.
- Haha, thật không ngờ cô bạn thanh mai gì đó của cậu khờ thật đấy.

Cậu chỉ bị chật khớp tay, băng bó ít nhất cũng chỉ cần hai tuần là khỏi, vậy mà cô ấy tin là tận 1 tháng á.

Haha cười chết tớ rồi.
Tang Niên cười vui sướng phụ hoạ thêm:
- Đúng là quá ngốc.

Giờ tay mình đã khỏi rồi nhưng ngày nào cũng phải giả vờ mang bó bột, thật là nóng chết mình mà.
Vừa dứt lời, một luồng sát khí từ ngoài cửa bay thẳng vào trong nhà vệ sinh.
Tổ Nhi bây giờ rất tức giận, bản thân hoá ra bị dắt mũi từ lâu, cô không ngần ngại suy nghĩ mà lao thẳng vào nhà vệ sinh nam.
Đúng lúc Tang Niên đứng gần cửa ra vào nhất, trên tay còn cằm "tiểu Niên", đứng tư thế mà mọi nam nhân thường đi vệ sinh.
Tổ Nhi hùng hổ xuất hiện, Tang Niên giật mình kêu lên, bắt gặp ánh mắt ai oan đỏ hoe của cô, cậu lúng túng, nhưng nhận ra điều gì đó hơi sai sai, vội vàng xoay lưng lại với cô mặc quần cho chỉnh tề.
Tổ Nhi đã sớm chạy ra khỏi nhà vệ sinh, không phải vì mắc cỡ màn vừa rồi, mà là vì quá tức giận, thật sự rất tức giận...!
Khuôn mặt tròn nhỏ bắt đầu mếu mào, cô chưa từng cảm thấy bản thân bị uất ức đến vậy.
Nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, làm dơ đi khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của cô.
Tang Niên vội vàng đuổi theo, thấy Tổ Nhi đã xuống tận sân trường, cậu ra sức chạy thật nhanh, nắm lấy tay của Tổ Nhi sau đó kéo về phía sân thể dục vắng người.

Ghét bỏ gạt đi tay của Tang Niên, ánh mắt đỏ hoe ngập nước nhìn thẳng vào Tang Niên, giọng điệu ngắt quãng bởi tiếng khóc kêu lên:
- C-Cậu vừa...!lòng rồi chứ gì? Vui rồi chứ gì...?
Vẻ mặt này của Tổ Nhi như xoáy vào tâm can của Tang Niên, tim cậu hơi thắt lại, có chút đau lòng.
Cậu cúi đầu thành khẩn xin lỗi.

Vốn dĩ khuôn mặt luôn mang theo nét dữ tợn, nhưng lúc này trông cậu vô cùng đáng thương, cộng thêm một chút hiền hoà.
- Xin lỗi cậu, mình là không cố ý.
- Cái gì mà không cố ý chứ, nếu cậu ghét mình thì nói thẳng, cần gì phải giở ra ba cái trò trẻ con này chứ.
Tang Niên im lặng không nói tiếng nói.

Chiều cao của cậu có phần cao hơn Tổ Nhi, nên lúc này cậu từ trên cào nhìn thẳng xuống đối mắt ngấn lệ của cô, miệng mấp máy muốn nói gì đó.
Tổ Nhi lại tưởng đâu Tang Niên là đang ỷ vào sự chênh lệch chiều cao để mà khiêu khích cô, vì vậy cô nghiến răng quay người rời đi.
Trong lòng quyết tâm từ nay chính thức cạch mặt thành kẻ thù, dù cho có là hàng xóm hay gì đi nữa, nơi nào có mặt Tang Niên ở đó thì sẽ không có sự tồn tại của Tổ Nhi.
Chỉ là tâm tư kiên định của Tổ Nhi vừa nổi lên, phút chốc liền bị hành động bất ngờ của Tang Niên đánh gãy.
Tang Niên vội làm theo bản năng, kéo tay của Tổ Nhi lại, cô theo quán tính xoay người, khuôn mặt đẫm nước bám chặt vào bờ ngực săn chắc của cậu.
Thanh âm thập phần dịu dàng tha thiết:
- Tớ thích cậu, Tổ Nhi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play