Hôm nay tại trường Nhất Trung có bài kiểm tra định kỳ.
Tất cả các khối học sinh đều bắt đầu xôn xao ôn bài.
Đến khi vào giờ kiểm tra, trước khi bắt đầu phát đề, tất cả học sinh của lớp 12-5 đều làm đúng trình tự, tất cả phải đồng loạt tắt hết điện thoại, và để vào cái thùng nhỏ đặt ngay trên bàn Giáo viên.
Một nữ học sinh đang chuẩn bị tắt nguồn điện thoại, thì bất ngờ trên diễn đàn của trường Nhất Trung hiện lên một thông báo.
Nhân lúc giáo viên không để ý, nữ học sinh mở ra xem.
Không ngờ tin tức đầu trang này lại liên quan đến Cung Ân Tố.
"Nữ học sinh trường Nhất Trung - Cung Ân Tố - làm gái bán hoa."
Chỉ với tựa đề như thế thì không đáng quan tâm cho lắm, chỉ là nếu đó là đối với người bình thường.
Còn đối với Cung Ân Tố, cô là một trong những nữ học sinh nổi bật nhất trường, xinh đẹp, gia cảnh giàu có lại còn có thành tích học tập tốt.
Khi thấy có bài đăng liên quan đến Cung Ân Tố, lượt bình luận và chia sẻ trên diễn đàn ồ ạt như nước.
Mới chốc mà đã tận 5 nghìn lượt truy cập.
Thật là một tin trấn động đến chóng cả mặt.
Lớp 12-5 không chỉ riêng nữ sinh kia, mà tất cả đều bắt đầu nhốn nháo mở điện thoại ra xem.
Sau đó đồng loạt nhìn về phía chỗ ngồi của Cung Ân Tố.
Cảm nhận được ánh nhìn xăm xe của mọi người, Cung Ân Tố cũng đã quá quen thuộc rồi, bản thân vẫn ngồi im, chờ đợi giờ phát đề.
Giáo viên chủ nhiệm Giang Viên Hà thấy học sinh của mình lề mề chậm chạp, cô bắt đầu dùng thước gõ bàn, hối thúc học sinh tắt nguồn điện thoại.
Khi tất cả mọi người đi lên chỗ bàn Giáo viên, lúc đi xuống đều nương theo ánh mắt nhìn nhìn Cung Ân Tố.
Có vài người còn thì thầm cười mỉa mai, hiển nhiên là không thể thiếu Diệp Nhi và Thanh Thanh.
Ngoài mặt lẫn trong lòng, Cung Ân Tố vẫn yên tĩnh như biển lặng, chẳng một chút quan tâm hay gợn sóng nào cả.
Chuông báo vang lên, Chủ nhiệm Giang bắt đầu phát đề kiểm tra.
Cung Ân Tố nhanh chóng ngồi giải đề.
Đề kiểm tra này đối với cô quả thật rất đơn giản, môn Toán chính là môn sở trường của cô.
Trường giới hạn thời gian là 90 phút, Cung Ân Tố chỉ cần tốn 60 phút là đã giải xong 60 câu Toán.
Làm xong bài kiểm tra, Cung Ân Tố nhanh chóng đem lên nộp cho Giáo viên, sau đó về lại chỗ ngồi của mình.
Yên tĩnh ngồi chờ hết giờ.
Sau khi chuông kết thúc vang lên, tất cả lần lượt học sinh đều nhanh chóng đi lên nộp bài.
Nộp xong thì sẽ được lấy lại điện thoại.
Lúc này, Cung Ân Tố chuẩn bị soạn cặp sách đi về, nào ngờ vừa đứng lên liền bị hai thân người chặn lại ngay lối đi.
Cung Ân Tố cao chỉ có 1m65, còn hai người ở trước mặt thì lại cao tận 1m75 đến 1m8.
Là hai bạn học nam cá biệt luôn ngồi ở cuối lớp.
Thường xuyên bị trêu ghẹo, Cung Ân Tố cũng chẳng lấy làm gì làm lạ với hành động chặn ngang đường của hai bạn học nam này.
Chỉ là khi cô tính lách người sang một bên, thì một cánh tay của cô bị Ngu Sương bắt lấy, nam học sinh này cao hơn cô hẳn một cái đầu.
Bàn tày siết chặt cánh tay nhỏ của cô, cô nhíu mày, khó chịu hỏi:
- Ngu Sương, có chuyện gì?
- Một đêm bao nhiêu tiền, để ông đây trả!
Ngu Sương vừa nói xong, cả lớp đều đồng thanh phá lên cười.
Cung Ân Tố nghe xong liền thấy khó hiểu.
Tổ Nhi nhanh chân chạy đến bên cạnh Cung Ân Tố, dáng người nhỏ nhỏ nhưng sức lực lại không hề yếu ớt.
Dứt khoát gạt đi bàn tay đang siết chặt của Ngu Sương, đẩy Ngu Sương sang một bên, sau đó lớn giọng nói:
- Đã lớn hết rồi mà còn ăn nói hàm hồ, mọi chuyện còn chưa có rõ nữa mà.
Diệp Nhi cười khinh bỉ một góc từ nãy đến giờ, bây giờ mới bắt đầu tiến tới, giọng điệu giễu cợt nói:
- Còn giải thích gì nữa, "gái bán hoa" thì chính là gái bán hoa.
Gái bán hoa...?
Cung Ân Tố khó hiểu, nhìn sang Tổ Nhi.
Tổ Nhi nhanh chóng mở diễn đàn trường sau đó đem điện thoại qua cho Cung Ân Tố xem.
Xem xong, không ngờ rằng Cung Ân Tố thế mà lại cười.
Đặc biệt hơn chính là Cung Ân Tố nổi tiếng ít cười.
Bây giờ cười lên một cái, khiến cho bao nhiêu con tim của nam học sinh xao xuyến muốn gục ngã.
Phía ngoài hành lang chẳng biết từ lúc nào đã bao vây đầy kín người.
Mấy bạn học lớp khác nhốn nháo ngay cửa lớp, có vài người còn trèo lên cửa sổ ngay hàng lang, nhìn xuyên vào đám đông, trực tiếp hóng chuyện của Cung Ân Tố.
Cung Ân Tố cười cười rồi nói:
- Đúng vậy! Là bán hoa đấy, nhưng mà lại chẳng phải "bán d**" đâu.
Có ngu thì cũng ngu vừa vừa thôi.
Đừng có dùng cái đầu óc dơ bẩn của mình mà áp đặt lên người khác.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều tĩnh lặng.
Họ thật sự có phải nghe lầm rồi hay không? Mỹ nữ 12-5 thế mà lại nói tục, còn nói rất là rõ ràng từng câu từng chữ.
Ngu Sương và Diệp Nhi nhột nhột, "đầu óc dơ bẩn", hẳn là đang nói mỉa đến cả hai người họ.
Ngu Sương hung hăng, chỉ thẳng vào mặt Cung Ân Tố nói:
- Bán hoa thì chính là bán hoa, còn có gì mà chối cãi.
- Dù cho tôi có bán hoa thì cũng sẽ không bán cho cậu đâu, làm mất đi trị giá của các loài hoa.
Cung Ân Tố phản bác lại, sau đó liền nói thêm nữa:
- Còn nữa, tôi đây là làm việc ở CỬA TIỆM HOA, chứ không phải là đi LÀM GÁI.
Mong cậu hãy suy nghĩ trước khi nói đi.
Dứt lời, Cung Ân Tố nắm tay Tổ Nhi cùng kéo ra ngoài.
Phá tan đi đám đông đang chen chúc, cô lãnh đạm bước đi, cả người đều phát ra một khí chất đại tỷ vô cùng "Soái".
Ở quán nước gần trường, Tổ Nhi chỉ im lặng nhìn nhìn Cung Ân Tố.
Hiểu được ánh mắt muốn hỏi nhưng không dám của Tổ Nhi, Cung Ân Tố cười cười rồi bắt đầu lên tiếng giải thích.
Sau một hồi nói chuyện với nhau, Tổ Nhi mới gật gật đầu, xem như là đã hiểu rõ chuyện.
Cô gái nhỏ Tổ Nhi trong miệng thầm mắng mấy tên ăn không ngồi rỗi kìa, tự dưng đi tung tin bậy bạ, làm hại thanh danh của con gái nhà người ta.
Lần đầu Cung Ân Tố gặp được một cô gái như Tổ Nhi, ngoài nhìn nhỏ nhắn, xinh xinh, thế mà cũng rất là hung dữ.
Đã thế đây cùng là lần đầu tiên, Cung Ân Tố được một người bạn thật sự thành tâm giúp đỡ và bảo vệ.
Trong lòng như được rót vào một dòng nước ấm, rất hạnh phúc.
Tổ Nhi mọi khi vốn ít nói, hôm nay vì gặp phải cớ sự của Cung Ân Tố, cô gái nhỏ nằng nặc muốn đến tiệm hoa, nơi mà Cung Ân Tố đang làm việc.
Cung Ân Tố thì cũng chẳng ngại gì, chỉ là sợ đến đó, không biết phải đón tiếp Tổ Nhi như nào.
Về đến tiệm hoa, Cung Ân Tố nhanh chóng giới thiệu Tổ Nhi cho chị Ninh, sau đó liền dẫn Tổ Nhi đi một lượt vòng quanh tiệm hoa.
Nói là đi một vòng, nhưng thực chất chỉ đi thêm được ba bốn bước nhỏ.
Đứng ngay vị trí trung tâm của tiệm hoa, chỉ cần đảo mắt nhìn xung quanh là có thể được hết mọi thứ.
Tổ Nhi rất thích hoa, nhìn bông nào cũng muốn mua một cái.
Chỉ là mua nhiều thì cũng chẳng biết để ở đâu.
Đành tiết kiệm thật nhiều thời gian để ngắm nghía cho thoả nỗi niềm.
Thấy khách trong tiệm vắng vẻ, chị Ninh đặc quyền cho phép Cung Ân Tố tiếp khách ở phòng nghỉ nhân viên.
Cung Ân Tố hơi ái ngại, nhưng mà chị Ninh cứ ninh ninh bảo cô nhất định phải tiếp đãi bạn bè thật tốt.
Thời thanh xuân như này, khó ai mà có thể có được một người bạn thật lòng với mình.
Ngồi ở trong phòng nghỉ, Cung Ân Tố và Tổ Nhi hôm nay rất phá lệ so với mọi ngày, đặc biệt nói nhiều hơn một chút.
Cả hai còn cùng nhau chia sẻ mấy điều trong cuộc sống của từng người, từ quá khứ cho đến hiện tại.
Có khi là còn nói về cả ước mơ tương lai sau này.
Tâm sự xong, Cung Ân Tố mới biết, gia cảnh của Tổ Nhi cũng không thật sự tốt hơn cô là bao.
Là gia đình đơn thân, cha của Tổ Nhi mất từ khi còn nhỏ, mẹ của cô ấy thì làm nhân viên tạp vụ của một công ty nhỏ.
Lương rất bèo.
Tổ Nhi còn kể, tiền lương của mẹ thật sự chẳng thể nuôi nổi gia đình, nhưng nhờ tài khéo léo trong văn chương, Tổ Nhi viết bản thảo nộp cho vài công ty, không ngờ rất được săn đón.
Sau đó Cung Ân Tố nhận ra, Tổ Nhi hoá ra chính là đại thần, còn là tác giả viết tiểu thuyết mà cô rất thích nữa.
Bút danh chính là Ngao Ngao Tỷ Thiên.
Tổ Nhi kể xong, Cung Ân Tố ngơ ngác nhìn, không thể tin vào đôi tai của mình được.
Tay chân run run, nhưng cũng lấy một quyển vở từ trong cặp sách ra rất nhanh, chuyền đến tay của Tổ Nhi, âm giọng nhỏ nhỏ nói:
- Đại thần a, cho mình xin chữ ký đi.
Tổ Nhi khoái trí cười hăng hắc, ngón tay linh hoạt ký ký vào quyển vở trắng của Cung Ân Tố.
Hai người cứ thế nhìn nhau cười cười rồi chuyện trò rất vui vẻ.