Tại văn phòng luật sư lớn nhất của thành phố A.
Hứa Hiên Trạch ánh mắt đăm chiêu, nhìn đến phần báo cáo về vấn đề tài chính hiện giờ của Cung thị.
Thật không ngờ, chỉ trong một đêm, Ngọc Mỹ Liên đã đem 2% cổ phần bán cho người khác.
Khi Hứa Hiên Trạch điều tra ra, thì phát hiện, bà ta đem tất cả tiền đầu tư vào một dự án không rõ nguồn gốc nào đó.
Là dự án xây dựng khu thương mại nhỏ ở gần khu dân cư Nội Linh.
Mà người đứng ra đảm nhiệm chính là tình nhân nhỏ của Ngọc Mỹ Liên.
Hắn ta cùng lắm chưa quá 40 tuổi.
Càng nghĩ Hứa Hiên Trạch càng tức giận, sắc mặt hiện giờ rất khó coi, trợ lý Chu Thành đứng kế bên, nhìn thấy tâm tình của ông chủ không tốt, anh vội vuốt trán lau đi mồ hôi lạnh.
Lúc này Hứa Hiên Trạch bất ngờ gọi tên Chu Thành, anh đang âm thầm khổ sở khóc, thì bị ông chủ điểm danh, bất giác giật mình, câu chữ trả lời có phần gấp gáp.
Hứa Hiên Trạch nói:
- Chuyện tôi bảo cậu điều tra, cậu đã làm đến đâu rồi.
Chu Thành nhanh chóng đáp lại câu hỏi của Hứa Hiên Trạch, nhẹ nhàng lấy một sấp giầy trong tay, đưa đến trước mặt của Hứa Hiên Trạch.
- Đây là bản báo cáo về lịch trình cũng như các nơi mà các chuyến xe đi qua.
Hứa Hiên Trạch nhận lấy, lật lật vài trang, ánh mắt vừa lúc chạm ngay chữ "Khu dân cư Nội Linh".
Chân mày khẽ nhíu nhẹ lại, thật trùng hợp làm sao, đây chẳng phải là nơi mà tình nhân của Ngọc Mỹ Liên muốn xây dựng khu thương mại sao.
Nghĩ vậy, Hứa Hiên Trạch nhếch khoé môi, lại nghĩ, bây giờ Cung Ân Tố không còn nguồn trợ cấp nào nữa, hẳn là sẽ tìm một căn hộ giá rẻ để thuê.
Chỉ là anh không chắc rằng cô có đến khu Nội Linh hay không.
Nhưng là vẫn theo lý trí, Hứa Hiên Trạch cho Chu Thành đến đây tìm người.
Chu Thành gật đầu, rồi xoay người đi ra ngoài.
Hứa Hiên Trạch ngã lưng về phía sau, đầu ngửa lên trần nhà, sau gót dựa vào thành ghế.
Môi mấp máy nói với lời:
- Thật mong chờ thời khắc gặp nhau quá, cháu gái nhỏ!
Cùng lúc đó, Cung Ân Tố đang ngồi học, không hiểu sao cứ hắt xì liên tục.
Cô còn nghĩ chắc là do thời tiết se lạnh, dễ sinh cảm.
Thấy vậy Cung Ân Tố liền nghĩ trong đầu, tối đi làm về, sẽ pha cho Cung Ngọc một ly sữa nóng, còn mua thêm vài bộ áo mùa bông cho cậu mặc giữ ấm, khéo về đêm trời trở lạnh, trẻ nhỏ dễ sinh bệnh.
Cứ quyết định như thế, Cung Ân Tố tiếp tục vùi đầu vào giải đề ôn thi.
Trong căn phòng xa hoa, thuộc khách sạn 5 sao ở thành phố A, khách sạn Restia.
Ngọc Mỹ Liên được bao phủ bởi tấm chăn lớn, chỉ chừa lại hai bả vai trắng nõn, nuột nà.
Nằm bên cạnh bà ta không ai chính là Nghiêm Hùng, tình nhân của bà ta.
Nhìn cả hai trên người đều đắp cùng một cái chăn, bả vai còn hở ra, khoe lộ da thịt, ắt hẳn là vừa mới hành sự ân ái xong.
Ngọc Mỹ Liên tỏ vẻ yếu mềm, gục đầu vào khuôn ngực đầy mỡ của Nghiêm Hùng, ngón tay chỏ phải vẽ vài vòng lên ngực của hắn.
Giọng điệu ngọt ngào, mềm mại nói:
- Anh Hùng, chúng ta có cần bán thêm cổ phần nữa không? Anh đã đủ vốn làm ăn hay chưa?
- Tiểu bảo bối của anh, nghe lời anh, chúng ta cứ tranh thủ bán hết cổ phần đi, bây giờ giá cổ phiếu Cung thị càng lúc càng tuột, sợ rằng về sau không còn cơ hội bán nữa.
Bây giờ bán, lúc đó chúng ta sẽ có cả bộn tiền, tha hồ đầu tư làm ăn riêng và sống hạnh phúc cùng nhau.
Ngọc Mỹ Liên vừa nghe thấy hắn nói sẽ cùng bà ta sống hạnh phúc bên nhau.
Phút chốc tâm trí bị lu mờ, khoé mắt cong đến mức không thể thấy được con ngươi.
- Được được, đều nghe theo anh hết.
Nghiêm Hùng vui vẻ, cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên đôi môi đỏ mộng của Ngọc Mỹ Liên.
Ngọc Mỹ Liên cười vui sướng, hai người bọn họ tiếp tục lao vào nhau, bắt đầu một cuộc ân ái khác.
Đến giờ trưa, Cung Ân Tố mở ví tiền ra, nhìn đến thẻ ăn ở bên trong rồi thầm thở dài.
Trách bản thân lần trước quên nạp thêm tiền vào thẻ, bây giờ muốn nạp cũng rất khó khăn a.
Sợ rằng trưa nay Cung Ân Tố miếng cơm cũng không có mà ăn.
Cất ví vào lại trong hộc bàn, mắt cô di chuyển nhìn lên phía bảng.
Nhìn thấy Diệp Nhi đang quơ quơ chiếc thẻ ăn trong tay đến trước mặt của bạn học khác.
Âm thanh còn rất cao giọng, nói:
- Tiểu Khê, cậu mau nhìn này, thẻ ăn của mình đã được cha mẹ nạp vào rất nhiều tiền đó.
Mỗi ngày đều có thể thanh toán cho bữa ăn của 50 người.
Tiểu Khê đứng bên cạnh, hâm mộ nhìn nhìn thẻ ăn:
- Thật sao? Tuyệt quá đi, thật hâm mộ cậu quá đi.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi, bắt trọn đúng trọng tâm của cuộc trò chuyện đó, Cung Ân Tố rõ ràng nhận ra, bọn họ đang mỉa mai cô.
Người không có nổi 10 tệ mua một phần cơm, người thì lại giàu sang có thể mua được 50 phần cơm.
Thật là cuộc đời, lên trời xuống bùn khi nào không hay.
Cung Ân Tố im lặng cúi đầu, chẳng thèm để tâm những lời nói chế nhạo của Diệp Nhi và Tiểu Khê.
Nhìn thấy Cung Ân Tố lơ mình, Diệp Nhi giận dữ, tiến tới đứng trước bàn học của Cung Ân Tố, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống, kiêu ngạo lên tiếng:
- Ân Tố à, cậu không đi ăn cơm sao? Hay là...để mình khao cậu một bữa cơm nhé, cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền đâu mà.
Cung Ân Tố ngước mắt lên nhìn, nét mặt vẫn rất bình thản, hồi sau lại mỉm cười xinh đẹp:
- Không cần đâu, mình đang giảm cân, không muốn ăn.
- Thật vậy à? Nếu như cậu muốn ăn thì cứ tìm tới mình nha, chỗ bạn bè thân thiết, đừng có ngại.
Nghe được những lời nói đó của Diệp Nhi, Cung Ân Tố thật muốn cười to, nhưng cố bình tĩnh, cô nhìn vào vào Diệp Nhi, âm thành đều đều nói:
- Thế à, thế thì cậu mau trả cho mình túi xách Dior lần trước đi, còn có thêm 3000 tệ cậu mượn từ chỗ mình nữa trước đó nữa.
Vì là bạn bè thân thiết nên mình phải lấy lại đấy, để đến khi mai mốt không còn gặp mặt, sợ là khó lấy lại.
Diệp Nhi đơ người, cứng họng.
Vẻ mặt ai oán nhìn Cung Ân Tố, hận không thể bịt miệng của cô lại.
Tiểu Khê đứng kế bên, âm thầm cười trộm Diệp Nhi.
Lúc trước còn tưởng Cung Ân Tố dễ bắt nạt, xem ra là không phải như vậy rồi.
Diệp Nhi sắc mặt tối sầm, đưa mắt nhìn về phía cuối lớp, vẫn còn vài người chưa xuống căn tin nên là tất cả đều nghe thấy.
Thẹn quá hoá giận, Diệp Nhi rút trong ví ra 5 tờ tiền 100 đồng.
Đập mạnh lên bàn và nói:
- Ngày mai sẽ trả lại hết.
Nói xong liền xoay người rời đi.
Cung Ân Tố cầm lấy tiền, thầm cười vui vẻ.
Xem ra tối nay Cung Ngọc lại được ăn ngon rồi.
Thu lại tiền và bỏ vào trong ví.
Cung Ân Tố nhanh chân đứng lên, đi xuống căn tin của trường.
Nhìn mọi người đông đúc xếp hàng, Cung Ân Tố có chút mệt mỏi.
Bản thân cũng rất muốn ăn cơm thịt kho, nhưng mà ở đây chỉ thanh toán bằng thẻ cơm, cô còn chưa có thời gian đi đăng ký thêm tiền vào.
Hiện tại chỉ có thể ăn bánh mì nguội ở khu bán đồ bên cạnh quầy cơm.
Cung Ân Tố thở dài, buồn phiền di di chuyển chân đến khu bán bánh.
Đi được vài bước, phát hiện có một cô gái nhỏ đứng phía trước chặn lại, hai tay cầm lấy hai phần cơm thịt kho.
Là Tổ Nhi, bạn cùng bàn với lớp trưởng Thanh Thanh.
Khó hiểu nhìn hành động của Tổ Nhi, Cung Ân Tố chuẩn bị lên tiếng, thì Tổ Nhi đã nói trước:
- 12 tệ, ngày mai tôi lấy lãi từ cậu.
Dứt lời, Tổ Nhi dùi vào tay Cung Ân Tố phần cơm thịt kho, thoắt ẩn thoắt hiện liền biến mất.
Cung Ân Tố thì có chút bất ngờ, nhưng cũng rất vội vàng nhận lấy phần cơm.
Ngẩng đầu lên muốn nói lời cảm ơn, thì lại chẳng thấy bạn học đâu.
Cô thật muốn cười làm sao, là thật sự cười vì hạnh phúc.
Hoá ra vẫn còn có bạn học muốn tiếp cận cô, cũng sẽ không dùng mấy chiêu trò và ra oai trước mặt cô.
Có vay có trả, là điều mà Cung Ân Tố xem trọng nhất.
Mãi vẫn không ngờ rằng, Tổ Nhi lại là người xem trọng cô như thế.
Ngày trường trên lớp, Tổ Nhi là người hướng nội, im lặng nhất.
Ở sau thì còn có Cung Ân Tố ít nói.
Bây giờ người hướng nội 1, tặng cho người nội 2 một phần cơm.
À không! Phải là cho vay một phần cơm thịt kho mới đúng.
Cảm thấy Tổ Nhi thật đáng yêu làm sao...!
Cung Ân Tố cười cười, di chuyển chân nhanh chóng đi tìm chỗ ngồi, và bắt đầu dùng bữa trưa.