Hồi Quyết tướng quân ngày ngày tới đòi con gái, nhưng đều bị chặn lại tại cửa cung, cho tới khi Dạ Huyền nói với ông: “Nhã Nhi mang thai rồi”. Ban đầu ông kinh ngạc, chôn chân tại chỗ, ko tin vào tai mình, nhưng có vu y khẳng định, ông đành đi về, viết thư dặn dò con gái cẩn thận.
Từ đó, Dạ Huyền ngoài những công việc vô cùng quan trọng, đích thân hắn phải tự ra mặt thì sẽ sai Tiểu Hồng chăm nom cô, còn không thì cứ ở lì trong tẩm điện chăm sóc Vi Nhã, giúp cô luyện tập, mặc kệ cho Vi Nhã nhiều lần cự tuyệt. Dưới sự chăm sóc tận tình của Dạ Huyền, sau hơn nửa năm, Vi Nhã đã có thể hoạt động nhẹ nhàng. Chỉ riêng cổ họng của cô vẫn không thể nói được.
“Hệ thống dỏm” Vi Nhã gọi
Không thấy tiếng trả lời.
“Hệ thống dỏm?” Vi Nhã gọi lại lần nữa.
Nhưng đáp lại cô vẫn chỉ là một khoảng yên lặng.
Sao vậy nhỉ? Vi Nhã liền gọi thêm vài lần, nhưng hệ thống không trả lời. Cô bắt đầu lo lắng thân thể gốc của hắn có xảy ra chuyện gì không?
Đêm khuya, Dạ Huyền trở vào liền thấy cô đang nằm trên giường, hắn khẽ lật chăn lên, chui vào ôm lấy cô, thì thào: “Đợi mấy ngày nữa, nàng sẽ là ma hậu của ta rồi”. Vốn dĩ hắn định tìm thấy cô thì sẽ cử hành luôn, nhưng tình trạng cô như vậy, nghe lời vu y đành để cô dưỡng bệnh nửa năm.
Tuy cô được bảo vệ nghiêm cẩn trong tẩm điện của hắn, nhưng vẫn có tiếng gió lọt vào, nói rằng một người nửa tàn phế như cô không xứng với hắn, các triều thần đồng loạt dâng tấu ép hắn lập một ma hậu khác.
Cô xoay người ôm chặt lấy hắn. Dạ Huyền liền cười thấp: “Sao vậy, nhớ ta sao?”
Vi Nhã gật đầu.
Cô muốn hắn là của cô, chỉ mình cô mà thôi.
Cô rướn người hôn lên môi hắn một nụ hôn sâu.
Dạ Huyền ngạc nhiên. Nhã Nhi có gì không đúng lắm!
Trong thời gian này, không biết Dạ Huyền kiếm đâu được một lão sư dạy ngôn ngữ cử chỉ dành cho người câm điếc. Vi Nhã dùng cử chỉ tay nói với hắn: “Ngươi sẽ lập người khác làm ma hậu sao?”
Dạ Huyền lập tức nhíu mày. Hắn đã cố gắng không để cô biết được, nhưng cô biết rồi.
Từ khi cô biến mất, các đại thần dâng tấu ép hắn lập ma hậu. Rồi khi hắn đưa được cô về, cứ ngỡ bọn họ sẽ im miệng, nhưng không ngờ bọn họ lại bắt hắn lập một nữ nhân khác làm ma hậu, nói rằng Vi Nhã thân thể bệnh tật, Hồi Quyết tướng quân cũng không còn như xưa.
Hắn cốc vào trán cô: “Đừng suy nghĩ nhiều, không có ai có thể đào góc tường nhà nàng đâu”
Có lẽ hắn phải mạnh tay rồi. Dạo này hiền quá khiến bọn họ lộng hành. Đừng nghĩ rằng hắn là một minh quân. Với hắn, một quân vương bản lĩnh sẽ không cần phải làm ba cái trò lập hậu cung để củng cố địa vị như vậy.
Sau lần đó, Dạ Huyền chiếu cáo thiên hạ ma giới sẽ lập Vi Nhã làm ma hậu, những người có ý kiến lập tức cho cáo lão về quê. Khi có quá nhiều bản tấu, hắn lập tức đề nghị thoái vị. Triều thần sợ mất mật, chính sách mới của ma quân rất hiệu quả, nhưng bọn họ không thể hiểu tường tận, đến nay vẫn là hắn nắm trọng yếu. Nếu hắn thoái vị lúc này, trật tự vừa mới thiết lập sẽ bị đảo lộn. Vậy là bọn họ xuống nước, Dạ Huyền có thể lập Vi Nhã làm ma hậu, nhưng phía dưới phải lập thêm phi tần. Hắn thật không hiểu, ma quân ma giới đăng cơ bằng cách thi đấu, không phải huyết thống, cớ gì bọn họ lại để tâm như vậy.
Dạ Huyền nhớ lại lúc trước Vi Nhã ôm chặt hắn, giống như đứa trẻ giữ đồ chơi của mình vậy. Nếu hắn có ý định lập một người khác, dù chỉ là trên danh nghĩa, không biết cô sẽ phản ứng như thế nào, nhưng hắn chắc chắn nếu như làm vậy, mình sẽ hối hận. Hắn đã hối hận một lần rồi, hắn không muốn trải qua cảm giác này một lần nào nữa.
Đêm trước hôn lễ, Vi Nhã hiện giờ đã được đưa về Tướng quân phủ, chờ Dạ Huyền tới rước. Cô nghe được hệ thống: [Ký chủ, có người xâm nhập hệ thống gây nhiễu loạn. Cô phải hết sức cẩn thận. Xẹt… Bổn hệ thống xẹt…. Tự lực cánh sinh đi xẹt…] Màn hình tắt ngỏm.
Vi Nhã gọi thêm mấy lần, nhưng không thấy hệ thống trả lời.
Bỗng nhiên cô ho ra một búng máu đỏ.
Haiz, nửa năm vừa rồi cô đều nhờ vào năng lượng của hệ thống để chống đỡ. Bây giờ không có hệ thống, thân thể này cũng không dùng được nữa rồi.
Hồi Quyết tướng quân đi vào trong thấy Vi Nhã miệng đầy máu, liền vội vã chạy tới.
“Mời vu y tới đây”
Ông cứ ngỡ là cô đã khỏe mạnh bình thường, chỉ có cổ họng là không chữa được. Nhưng tình hình này…
Vi Nhã nắm chặt cánh tay ông an ủi.
Nhiệm vụ lần này không hoàn thành được sao?
Vu y đang ở trong phủ của mình nghiên cứu thuốc thì thấy thuộc hạ của Hồi Quyết tướng quân chạy tới bẩm báo. Hắn liền xách thùng thuốc tới Tướng quân phủ, nhân tiện sai người vào ma cung thông báo.
Vi Nhã được đỡ lên giường nằm, hơi thở của cô lúc này cực kỳ yếu ớt. Vu y bắt mạch xong liền lắc đầu. Ma khí của Hồi Quyết tướng quân truyền vào người tiểu thư không phải là ít, nhưng lại dần bị bài xích ra ngoài, nhưng vì một lý do nào đó lại có thể trung hòa với thân thể, hắn cũng bớt lo, cũng không bận tâm nhiều chuyện này. Nhưng hiện giờ, ma khí của Hồi Quyết tướng quân đã tràn ra ngoài. Hắn cũng không có cách nào.
Nhưng đã hơn 1 canh giờ, ma quân vẫn chưa tới sao?
Hắn chắc chắn mình đã sai người bẩm báo ma quân. Nếu hắn không tới đây kịp có thể không được nhìn mặt tiểu thư lần cuối.
Vu y lập tức đút cho Vi Nhã một viên để ngưng khí, giữ lại ma khí ở trong người.
“Tướng quân, phiền ngài truyền thêm ma khí vào trong người tiểu thư”
Hồi Quyết tướng quân nhanh chóng đáp ứng.
Hắn phi ngựa vào ma cung.
“Ma quân đại nhân, có chuyện lớn rồi”
Dạ Huyền đang ở bên trong xem xét từng hòm sính lễ, nghe thấy tiếng vu y gọi lớn liền phất tay cho hắn vào. Nếu không phải chuyện cấp bách hắn sẽ không đến đây vào nửa đêm.
“Tiểu thư, e là khó qua khỏi đêm nay”
- ------------------------------------------
Cố lên, độ hot sắp đạt 100k rồi!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT