Đã đến ngày thứ 3, Dạ Huyền được Tiểu Phi dẫn đến sân huấn luyện.

“Xuất chiêu đi”

Dạ Huyền nghe vậy liền nhanh như chớp lao đến dùng tay đánh vào ngực của Tiểu Phi. Tiểu Phi lập tức đỡ đòn, lùi ra đằng sau mấy bước.

“Tiểu tử, khá lắm”

Có vẻ đòn đánh chớp nhoáng của Dạ Huyền khiến Tiểu Phi nghiêm túc hơn hẳn. Hắn liên tục đánh những đòn mạnh vào Dạ Huyền, nhưng Dạ Huyền luôn tránh được.

Hai người đánh một hồi, Tiểu Phi lúc này đã thấm mệt. Hắn vỗ vỗ bả vai Dạ Huyền: “Ha ha ha, quả nhiên là anh em tốt của tôi, thân thủ lợi hại”

Nãy giờ thấy Dạ Huyền ngó nghiêng khắp nơi, Tiểu Phi cũng không bơ đi được: “Cậu ngó nghiêng cái gì thế?”

“Đại tiểu thư không tới à?”

Tiểu Phi liền kéo Dạ Huyền ra một góc: “Ài, cậu đừng có lúc nào cũng đại tiểu thư, đại tiểu thư nữa, cô ấy không rảnh mà tới đây đâu”

Tiểu Phi liền vỗ vai Dạ Huyền: “Cậu đừng có hỏi nữa, việc của đại tiểu thư không phải chuyện chúng ta có thể xen vào đâu”

“Ta chỉ muốn biết nàng ấy ở đâu thôi!”

Tiểu Phi đi vòng quanh Dạ Huyền 1 vòng, mắt như tia laze mà nhìn hắn: “Cậu thích đại tiểu thư hả?”

Bị nhìn trúng tâm tư, Dạ Huyền liền khẩn trương.

“Công nhận là cô ấy xinh đẹp sang chảnh, nhưng không phải là đối tượng cậu có thể với tới đâu, chết tâm đi”

Nhìn vẻ mặt của Dạ Huyền, Tiểu Phi liền mềm lòng: “Chốc nữa đại thiếu gia tới đây, nếu cậu có thể khiến cậu ấy hài lòng, có thể sẽ biết được”

“Đại thiếu gia?”

“Là em trai cô ấy, Đường Tiểu Vũ”

Dạ Huyền lập tức nhớ tới tên phó tướng Vũ Tiệp kia. Vi Nhã cũng gọi hắn là Tiểu Vũ.

Bỗng ở đằng xa có tiếng chào: “Đại thiếu gia”

Một nhóm người đi đến, đi đầu là một thiếu niên, dáng người tự tin khoan thai, khuôn mặt có nét giống Nhã Nhi.

Khẳng định người này chính là đại thiếu gia Đường Tiểu Vũ.

“Xin chào, mọi người vất vả rồi. Hôm nay tôi thay ba mẹ và chị gái tôi tới đây xem thành quả luyện tập của mọi người thế nào”

Đám vệ sĩ bắt đầu nịnh nọt: “Đại thiếu gia, những việc thế này sao dám để cậu phải bận tâm chứ! Cậu yên tâm, chúng tôi luyện tập rất chăm chỉ”

Buổi luyện tập bắt đầu. Đường Tiểu Vũ ngồi ở vị trí khán đài thứ nhất quan sát. Cứ một đôi một lên tỉ thí, thắng thì tiếp tục thi đấu, thua thì bị loại, không được phép đánh chết đối phương, không được gian lận. Dạ Huyền nhanh chóng dành vị trí dẫn đầu.

“Cậu ta là ai vậy?” Đường Tiểu Vũ không nhớ là có một người như vậy ở trong đội vệ sĩ.

Tiểu Phi liền nói nhỏ: “Là Cao Bân, cậu ấy hôm qua mới được đại tiểu thư thu nhận”

“Thân thủ rất tuyệt, tôi rất thích. Sau trận đấu, bảo cậu ta tới gặp tôi”

Sau trận tỉ thí, Dạ Huyền được Tiểu Phi dẫn tới gặp đại thiếu gia.

Đường Tiểu Vũ ngồi ngả trên ghế, nhướng mắt nhìn người trước mặt, khóe miệng hơi cười: “Cao Bân, cậu có muốn làm vệ sĩ riêng cho tôi không?”

“Ta có một điều kiện”

Tiểu Phi liền đi tới đập Dạ Huyền một phát: “Được thiếu gia ngỏ lời đã là phúc của cậu rồi, còn ra điều kiện?”

Đường Tiểu Vũ phất tay: “Không sao. Cậu muốn gì, nói đi, nếu giúp được, tôi sẽ giúp”

“Tôi muốn gặp đại tiểu thư”

Nét mặt của Đường Tiểu Vũ cứng đơ trong phút chốc, rất nhanh thay thế bằng một nụ cười tiêu chuẩn: “Sao cậu lại muốn gặp chị tôi?”

Tiểu Phi liền nói đỡ: “Đại thiếu gia, cậu ta trí óc hơi có vấn đề chút, chẳng qua là đại tiểu thư thu nhận cậu ấy nên khiến cậu ấy cảm kích, muốn gặp cô ấy để bày tỏ sự cảm ơn”

“Ra là vậy! Để hôm nào tôi hẹn chị ấy đi ăn cơm là được”

Dạ Huyền liền nói: “Buổi tối”

Đường Tiểu Vũ liền rút điện thoại ra gọi điện một hồi, rồi quay sang nói lại với Dạ Huyền: “Buổi tối thì không được, chị ấy đang ở thành phố A, nhanh nhất cũng phải ngày kia mới gặp được”

Đường Tiểu Vũ liền gọi điện hẹn chị gái ăn cơm. Nói quanh co nửa buổi cuối cùng cũng hẹn được vào tối ngày kia.

Dạ Huyền tính toán cũng phải tới ngày thứ 5 rồi, còn 2 ngày nữa.

Bữa cơm này phải tranh thủ mới được.

- ----------------------------------------------

“Sao tự nhiên lại mời chị ăn cơm?” Vi Nhã mặc một chiếc váy ôm sát người, khoan thai đi tới.

Đường Tiểu Vũ nhanh chóng đứng dậy kéo ghế cho cô: “Có gì đâu, lâu lâu chị em mình gặp nhau thôi”

Vi Nhã nhếch mép: “Chẳng phải vừa mới gặp ở nhà cách đây vài ngày sao? Có chuyện gì, nói đi”

Đường Tiểu Vũ liền chỉ tay sang Dạ Huyền đang đứng gần đó: “Chị, chị nhớ cậu ta không?”

“Dạ Huyền phải không?” Vi Nhã cười.

Đường Tiểu Vũ hỏi ngược lại: “Cậu ta chẳng phải tên Cao Bân sao?”

“Đó là biệt danh”

“Chị, chị còn để ý tên thật của cậu ta sao, hiếm đó nha” Đường Tiểu Vũ nhìn cô tìm tòi. Thật khó có khi nào chị gái cao lãnh của cậu lại để ý tiểu tiết của một ai đó.

Vi Nhã liền cầm ly rượu lên nhấp môi. Không hiểu sao cô thấy cái tên này, có gì đó khiến cô chú ý, vậy là cứ vậy mà nhớ thôi.

Đường Tiểu Vũ liền gọi món: “Chị, chị ăn gì?”

Vi Nhã phất tay: “Như cũ đi”

Đường Tiểu Vũ gãi đầu: “Chị à, chị nói vậy thì sao em gọi được?”

Hắn gọi một số món rồi đưa menu cho Dạ Huyền: “Thích ăn gì thì gọi”

Dạ Huyền liền gọi một loạt món. Vi Nhã không khỏi chú ý tới hắn.

“Cậu biết tôi thích món gì sao?”

Dạ Huyền bày ra bộ dáng đương nhiên.

Đường Tiểu Vũ liền like cho hắn một cái: “Không hổ là vệ sĩ tôi chọn. Thế cậu biết tôi thích món gì không?”

Dạ Huyền liền đọc ra một loạt tên món.

“Thâm tàng bất lộ” Đường Tiểu Vũ không nhịn được vỗ tay

Dạ Huyền cầm ly nước lên uống một ngụm: “Vì ngươi vừa mới gọi xong”

Đại thiếu gia liền quê một cục, nhanh chóng đổi chủ đề: “Hôm nay cũng đã gặp được chị tôi rồi, cậu muốn nói gì?”

Dạ Huyền liền đứng dậy, đi tới chỗ Vi Nhã, đưa tay ra nhéo cô một phát.

“Á! Cậu làm gì vậy?” Vi Nhã trừng mắt nhìn hắn.

Đường Tiểu Vũ liền toát mồ hôi hột.

“Đau sao?”

Vi Nhã liền ôm trán.

Không chấp nhặt với người bị ngốc.

Bữa cơm cứ vậy diễn ra. Dạ Huyền cứ vừa ăn, chốc chốc lại ngẩng lên nhìn Vi Nhã khiến cô ăn cơm cũng không tự nhiên được.

Ăn xong bữa cơm, bọn họ liền trở về. Ngay khi ra tới cửa liền bị một mũi dao đâm tới. Đám vệ sĩ nhanh chóng vây lại thành một cụm để bảo vệ họ.

Vi Nhã nhanh chóng lên chiếc xe đang đậu ở phía trước.

Đường Tiểu Vũ kéo theo Dạ Huyền nhanh chóng lên xe.

“Cắn chặt răng vào” Vi Nhã liền nhấn ga, quả nhiên phía sau lập tức xuất hiện vài chiếc xe đuổi theo.

Chiếc xe chạy tới giao lộ liền tắc đường.

Vi Nhã tức giận đập vô lăng: “Mẹ kiếp!”

“Chị, bình tĩnh nào” Bình tĩnh tạo nên sự quý tộc.

“Xuống xe!” Cô ra lệnh

Vậy là 3 người lập tức chạy vào trong ngõ nhỏ. Đám người theo đuôi cũng nhảy xuống xe đuổi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play