“Cũng phải xem tin tức của ngươi mang đến có đủ để cứu mạng ngươi không?”
Dạ Huyền cố gắng chống tay ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn cô: “Đây không phải… hiện thực… là.... giấc mơ…”
Vi Nhã lập tức cau mày: “Nói nhảm gì vậy? Ngươi mà không thành thực, ta giết chết ngươi”
“Ta nói… đều là sự thực”
Vi Nhã bóp trán: “Xem ra bị đánh đến đầu óc có vấn đề rồi. Giải quyết đi”
“Rõ!”
Hai người liền định đưa Dạ Huyền đi: “Thật không may mắn rồi!”
“Đợi đã! Các ngươi định làm gì?”
“Giết ngươi đó!”
Vừa mới tới đây đã bị người mình yêu giết, tâm tình của Dạ Huyền một lời khó nói hết. Hắn vận dụng đầu óc, cố gắng nhớ lại, hình như Nhã Nhi vừa nói đầu óc hắn có vấn đề?
“Ta không muốn chết, ta cũng là bất đắc dĩ thôi”
Quả nhiên chiêu này có hiệu quả, Vi Nhã phất tay ngăn đám thuộc hạ lại: “Ồ, nói xem nào”
“Mẹ ta tuổi đã cao, nhà lại nghèo. Bọn họ nói nếu như lấy được tài liệu, sẽ cho ta rất nhiều dạ minh châu”
Cái gì? Dạ minh châu?
Đám người nào kinh doanh dạ minh châu nhỉ?
Vi Nhã ngẫm nghĩ một hồi: “Đám Hắc Ưng”
Chỉ có bọn chúng chuyên kinh doanh những thứ vàng bạc đá quý như thế này.
“Ngươi còn biết gì nữa?” Vi Nhã hơi nhoài người về phía trước.
Dạ Huyền hơi rụt người ra đằng sau, tiếp tục bịa: “Bọn họ ai cũng cao lớn, mặc một bộ đồ đen trùm người”
Lần này Vi Nhã khẳng định là đám Hắc Ưng.
Dám cướp mối làm ăn của Đường gia, lần này không ra tay cô không phải Đường Vi Nhã.
Dạ Huyền cứ rụt lại, ngồi bo tròn một góc.
Vi Nhã tiến tới, ngồi ngang với hắn: “Ngươi tên gì?”
“Ta… ta tên Dạ Huyền”
Tên thuộc hạ không nhịn được hỏi lại: “Chẳng phải ngươi tên Cao Bân sao?”
“Đó là biệt danh”
Vi Nhã bật cười: “Cũng không ngốc lắm, làm nhiệm vụ còn biết dùng biệt danh. Nể tình ngươi có mẹ già cần chăm sóc, qua Đường gia làm đi”
Một tên thuộc hạ nôn nóng: “Đại tiểu thư, chuyện này…”
“Không cần nói gì nữa. Cậu đưa hắn đi bệnh viện, kiểm tra tổng quát đi”
Tên thuộc hạ đành vâng mệnh.
Vi Nhã định đi thì cẳng chân bị nắm lại, còn bị bóp một cái: “Nàng đi cùng ta”
Vi Nhã nhíu mày.
Dạ Huyền liền nói: “Ta sợ!”
Thoát chết trong gang tấc, hắn phải tranh thủ từng khắc.
Tiểu mỹ nhân của hắn trong mơ còn lạnh lùng, ngoan độc hơn hắn.
Vi Nhã lạnh lùng đạp cho hắn một phát: “Tiểu Phi, đưa hắn đi kiểm tra sức khỏe”
“Vâng, đại tiểu thư”
Vậy là Dạ Huyền bị đưa lên xe đến bệnh viện.
Ở đây thực sự rất lạ, thú cưỡi cũng lạ, nhà cũng lạ, cái gì cũng khiến hắn cảm thấy lạ lẫm.
Vi Nhã ngả lưng lên ghế dài suy nghĩ. Trong hồ sơ điều tra được tên Cao Bân này quê ở một tỉnh xa xôi hẻo lánh, đã lên đây được 1 năm, trong nhà không còn ai cả. Ban đầu cô nghĩ là hắn diễn, nhưng IQ chỉ đạt 45 điểm, nếu nói là diễn thì quá xuất sắc rồi.
Tiểu Phi liền nhận mệnh.
Dạ Huyền ngồi trên ghế suy ngẫm, bỗng thấy Tiểu Phi quay lại.
“Nhã Nhi đâu?” Dạ Huyền liền hỏi, nhưng có vẻ Tiểu Phi không hiểu, liền giải thích “Cô nương các người gọi là đại tiểu thư ấy”
“Tên của đại tiểu thư không phải để cậu gọi tùy tiện như vậy”
“Nàng ấy không đến thăm ta sao?”
“Đại tiểu thư không rảnh rỗi như vậy” Tiểu Phi bày một mâm cơm “Ăn cơm đi”
Dạ Huyền hậm hực mà cầm bát cơm lên.
“Cậu không ăn cá sao? Bác sĩ nói cậu cần ăn thêm trứng, cá để tăng thêm trí thông minh. Ăn xong còn phải uống thuốc bổ não nữa. Yên tâm đi! Mọi chi phí đại tiểu thư sẽ lo. Còn mẹ cậu á, để tôi lựa hôm nào tiểu thư tâm trạng tốt, nói với cô ấy vài câu”
Tiểu Phi quả thật tin vào câu chuyện Dạ Huyền bịa ra.
“Ngươi rất thân với nàng ấy sao?”
Tiểu Phi vừa ăn cơm vừa tâm sự: “Tôi ấy à, theo đại tiểu thư đã 5 năm rồi”
Bỗng dưng có tiếng bước chân, một đám người bước vào: “Tiểu Phi, ai đây?”
“Còn ai vào đây nữa, sáng tôi thấy hắn ở nhà lao của Đường gia rồi, tên này là Cao Bân”
“À Cao Bân đó. Ai biết hắn ta có đang giả đò đáng thương hay không?”
Tiểu Phi đặt bát cơm xuống.
“Vừa vừa phải phải thôi”
“Mới nói có như vậy mà cậu đã bênh hắn chằm chặp rồi, hắn là người nhà cậu hả?”
“Dù cậu ấy là ai thì cũng do đại tiểu thư đích thân sắp xếp, không có lệnh của cô ấy, thì các cậu đừng có động vào”
Quả nhiên mang uy danh của Vi Nhã ra dọa rất hiệu quả, đám người nọ cũng chỉ nói vài câu như vậy rồi ai làm việc nấy.