Hà Ngộ cười cười: “Lời này đừng để anh ta nghe được.”

Trần Vi nghiêm túc, không chút buông lỏng: “Lần trước không phải bài học cho cậu rồi ư, lần trước cậu cùng một người đàn ông khác đi gần như thế, không phải hai người đã giận dỗi rất lâu à?”

Hà Ngộ vẫn như cũ duy trì nụ cười nhàn nhạt trên môi, nói: “Mình còn nhớ mà.”

Dư Nhất Dương là tuýp người tương đối đa nghi, dục vọng chiếm hữu rất lớn, ở trước mặt Hà Ngộ sự tình càng nghiêm trọng hơn.

“Rồi khi nào hai người định kết hôn?” Trần Vi đổi đề tài.

Hà Ngộ nhướng mày: “Ai nói với cậu rằng tớ muốn kết hôn?”

“Không phải.” Trần Vi bối rối: “Hai người ở bên nhau đã bao nhiêu năm, bộ hai người chưa từng bàn đến chuyện kết hôn ư?”

Hà Ngộ đáp: “Cái mình muốn không phải là hôn nhân, chỉ chờ thời gian thích hợp mà thôi.”
Trần Vi trầm mặc một lát: “Sang năm cũng đủ mười năm quen nhau rồi nhỉ?”

“Đúng vậy.”

Trần Vi trợn mắt, âm thầm lo lắng cho cô bạn: “Anh ta có thể bỏ cậu được sao?”

Từ khi Hà Ngộ 18 tuổi đã bắt đầu quen biết với Dư Nhất Dương, lúc 20 tuổi đã ở cùng anh ta, cứ thế duy trì mối quan hệ này, sang năm vừa đúng tròn 10 năm.

Dư Nhất Dương có thể bỏ cô được sao?

Vấn đề Trần Vi thắc mắc, chính Hà Ngộ cũng không biết.



Nhiều thỏa thuận di dời khu nhà vẫn còn chậm chạp chưa được tiến hành, một số tình tiết vụn vặt còn chưa được xử lý, hiện bọn họ đang mắc kẹt ở đây.

“Tôi nói rồi, cứ thương lượng trước với bên kia, có phải đỡ đi bao nhiêu việc không? “Giờ thì tốt rồi đấy, cứ bị mắc kẹt ở đây mãi.”

“Chính phủ thu hồi đất không phải là tiền sao? Anh cho rằng không có việc gì ư? Đầu óc cũng chậm hiểu thật đấy.”

“Con mẹ nó anh nói kháy ai vậy?”

“Ai tự nhột thì nói người đó đấy!”

Hai bên lời qua tiếng lại, tranh chấp một hồi, ồn ào cả một tiểu khu yên tĩnh.

Hà Ngộ vặn vặn cổ, bưng ly cà phê lên miệng uống một ngụm, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi thăm tình hình di dời khu nhà: “Cái tên kia sao khó thuyết phục như vậy chứ?”

Đối phương cẩn thận đáp trả: “Là vấn đề cá nhân, người già đã có tuổi muốn an nghỉ tại mảnh đất này, không muốn rời đi, cô nói làm sao bây giờ?”

“Tư vấn cho người thân không được sao?”

“Cô giỏi thì làm đi, đẩy nhanh tiến độ lên một chút.”

Hà Ngộ tự hiểu đạo lý: “Thế cưỡng chế phá bỏ thì sao?”

“Có cưỡng chế phá bỏ cũng không thể chôn vùi bọn họ luôn chứ!”

Cuộc họp kết thúc hoàn toàn sau khi một chiếc ghế trong văn phòng bị đập nát, giám đốc bộ phận kỹ thuật bị phạt phải hoàn thành nhiệm vụ trong một tháng.

Buổi trưa cô cùng người của đội phá dỡ ăn cùng, đội này cũng được tạm thời thành lập, quan hệ hơi phức tạp nên làm việc gì cũng khó khăn hơn.

Sau bữa ăn, Hà Ngộ cùng bọn họ giải quyết những vấn đề còn tồn đọng.

Khu đất này kỳ thực cũng không có bao nhiêu cư dân, một phần ba là tiểu khu xiêu vẹo, còn có một ít là nhà cũ, vách tường đổ nát, xiêu vẹo.

Ngày đó, Hà Ngộ đến thăm hai hộ gia đình, họ đều đã lớn tuổi, con cái chuyển đến trung tâm thành phố, họ cũng không thường xuyên tới đây, thú vui giết thời gian hàng ngày của họ là sang nhà hàng xóm chơi.

Khi về già, người ta không coi trọng đồng tiền như những người trẻ tuổi mà càng sợ hãi việc người ta phá vỡ cuộc sống sẵn có của họ.

Ý kiến của Hà Ngộ là tìm một địa điểm trong cùng một thôn, xây hai căn nhà gỗ, như vậy bọn họ vẫn có thể sống trong hoàn cảnh tương đối quen thuộc, hàng xóm xung quanh cũng sẽ không quá xa lạ, đồng thời bọn họ cũng trợ cấp tài chính cho bọn họ.

Thái độ của ông lão đã dịu đi, việc ký kết thỏa thuận chỉ là vấn đề thời gian, sau đó sẽ giao cho đội phá dỡ.

Hà Ngộ đã dành vài ngày đến thăm những cư dân này, và hầu hết bọn họ đều dễ nói chuyện, không có khó khăn gì như mong đợi.

Phía bên trái khi băng qua cây cầu dọc sông sẽ bắt gặp ngay một con hẻm nhỏ, trước hẻm có treo một biển báo rất ro và bắt mắt - đại lộ Đông.

Nhiệt độ hôm nay tương đối cao, Hà Ngộ cởi áo khoác vắt lên cánh tay, vừa lấy thông tin hộ gia đình bên trong, vừa nhìn thấy tên trên đó, cô giật mình.

"Anh nói cho tôi biết tình huống gia đình này như thế nào?"

Nhân viên đi cùng cho biết: "Có hai mẹ con sống ở đây. Người phụ nữ trước đó bị tai nạn xe hơi phải ngồi xe lăn. Người con trai đi làm, chủ yếu làm những công việc lặt vặt. Theo lý thuyết, với hoàn cảnh gia đình như vậy, họ nên thắp hương lễ Phật nếu nhận được sự bồi thường này, nhưng mà……”

“Người phụ nữ ngồi xe lăn.” Hà Ngộ thấp giọng nhắc lại.

Đây là một tòa nhà nhỏ hai tầng, tường xi măng đã bong tróc, phía trước có sân quây kín, cổng sắt khép hờ.

Người hộ tống đi vào trước, đứng trong sân hô to: "Có ai không?"

Một lúc lâu không có động tĩnh gì, anh đi đến bên cửa sổ nhìn vào, sau đó quay đầu lại nói: "Hình như không có ai ở nhà."

Hà Ngộ nhìn xung quanh, phía đông là một tấm xi măng dựa vào tường, bên cạnh là một cái giếng có nắp đậy và trên đó còn có một cái xô, phía tây là một bồn hoa nhỏ hình chữ nhật, trên đó trồng một số loại rau, và bên cạnh còn có một cây quất.

Cô nhớ Đoạn Mạnh có nói mình sinh ra và lớn lên ở đây, cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng một cậu bé con chạy trong sân vườn này.

Từ một đứa nhỏ khôi ngô lanh lợi, giờ anh đã trưởng thành với dáng vẻ tuấn tú như hiện nay.

“Chúng ta sang ngôi nhà khác đi, cô thấy thế nào?” Người từ đội phá dỡ hỏi ý kiến cô.

Hà Ngộ vỗ nhẹ vào tập thông tin, vẫn còn do dự.

“Làm sao vậy?” Phía sau đột nhiên có tiếng người nói.

Hà Ngộ quay lại, nhìn thấy Đoạn Mạnh, anh trông khác hẳn với những gì cô đã thấy trước đây, khuôn mặt anh tái nhợt, như thể anh vừa mới lăn lộn từ trong một đống đổ nát, áo khoác thì vắt hờ hững trên vai, ống tay áo được xắn lên đến khuỷu tay lộ ra cánh tay cường tráng, cả người ướt sũng, trên mặt trát vữa, nhìn không rõ ngũ quan, ánh mắt lạnh lùng.

Anh cởi đôi găng tay, ném xuống tấm xi măng rồi nói: “Xin hỏi hai người đến đây có chuyện gì vậy?”

Trước đây những người từ văn phòng phá dỡ cũng đã từng đến đây vài lần, vì vậy bọn họ đều quen thuộc với nhau, thậm chí một trong số bọn họ còn đến đưa cho Đoạn Mạnh điếu thuốc.

Đoạn Mạnh không trả lời, chỉ nói: "Nếu như không có gì muốn nói thì tôi đi ăn cơm đây."

Vừa đến giờ ăn tối, anh quay người đi về phía nhà, đi ngang qua Hà Ngộ mà không hề dừng lại.

"Không, anh Đoạn, tôi..."

"Bang!"

Đoạn Mạnh đóng sầm cửa lại.

Trong sân vườn chợt im lặng như tờ.

Người của văn phòng phá dỡ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Chính là như vậy đấy, đây là tình huống khó đối phó nhất, bọn họ không chịu giao thiệp với chúng ta."

Không thể giao tiếp, thậm chí không thể tìm hiểu lý do vì sao.

Có người trong đội nói: "Đạo đức cái quái gì, đây toàn là cặn bã của xã hội."

"Quên đi, anh bớt nói mấy câu."

"Nói ít nói nhiều không thành vấn đề, nhà bọn họ không có động tĩnh gì, vậy bọn họ muốn gì đây?"

Hà Ngộ nói: "Được, chúng ta đi ăn tối trước, có ý kiến ​​gì thì nói sau."

Sau khi rời sân, bọn họ lái xe đến một nhà hàng gần đó để ăn cơm.

Hà Ngộ ăn vài miếng rồi đi ra, nhờ ông chủ lấy một chai nước khoáng, đứng bên nhà để xe nhỏ, uống nước và phơi nắng, ngón chân cọ cọ vào chú chó nhỏ màu vàng trên mặt đất.

Phía đối diện của con đường đang có một công trình đang xây dựng, khói bụi bay đầy trời.

Hà Ngộ híp mắt nhìn một hồi, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Hà Ngộ hỏi: "Buổi chiều có đi làm không?"

Đoạn Mạnh vừa làm xong một đĩa trứng cà chua xào, đang đặt nồi cùng thìa vào bồn rửa, vặn vòi nước rồi nói: “Có.”

"Mấy giờ tan ca?"

“Tôi biết cô có ý định gì.” Đoạn Mạnh rót nước rửa chén, cầm khăn lau đi một vòng ở khu vực bếp. “Đừng lãng phí thời gian, chúng tôi sẽ không rời đi.”

Hà Ngộ cười: "Chúng ta còn chưa gặp nhau mà."

"Giống nhau thôi mà."

"Hiểu rồi, buổi chiều mấy giờ tan ca?" Hà Ngộ nói: "Tôi không mang bọn họ tới đâu."

"..."

Hà Ngộ lại thuyết phục: "Dù thế nào đi nữa, chúng ta đã cùng nhau ăn hai bữa. Ngoại trừ việc phá dỡ, chúng ta ít nhiều cũng có chút thân tình đúng không? Anh không thể đuổi tôi đi giống như cách mà anh đuổi bọn họ được."

Đoạn Mạnh không còn gì để nói.

Hai giờ chiều, Hà Ngộ một mình trở lại tiểu khu, lúc này cửa nhà đã mở, vừa bước vào liền thấy Đoạn Mạnh đang ngồi bên giếng giặt giày.

Anh đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, mái tóc ngắn sạch sẽ còn ướt, nhưng nhìn qua ánh mắt lại có chút ấm áp.

Hà Ngộ đứng bên cạnh nhìn một hồi, bên tai có thể nghe thấy tiếng bàn chải chà xát bề mặt giày, trong không khí còn thoang thoảng mùi thuốc tẩy.

"Món ăn kia hẳn là rất ngon." Hà Ngộ đột nhiên nói.

Đoạn Mạnh khó hiểu liếc cô một cái, không ngờ câu mở đầu của cô lại như vậy, nói: “Cái gì?”

Hà Ngộ hếch cằm: “Rau đó là do anh tự trồng à?”

Đoạn Mạnh nhìn theo tầm mắt của cô, xoay người tiếp tục đánh giày, nhàn nhạt gật đầu.

"An toàn thực phẩm hiện nay rất đáng lo ngại, thực phẩm xanh tự trồng rất khó kiếm." Hà Ngộ nói: "Anh còn tự giặt giày và nấu cơm hả?"

“Đúng rồi.”

Hà Ngộ: "Đúng là đấng toàn năng."

Đoạn Mạnh đi thay một chậu nước mới.

Hà Ngộ nhìn xuống anh: "Tôi nghĩ rằng trong hoàn cảnh này anh sẽ phải rất cần tiền chứ."

Đoạn Mạnh dừng một chút, sau đó ném chổi sang một bên, cầm chiếc giày ấn thẳng vào thùng, lắc tới lắc lui vài lần, nhấc lên phẩy lênh phẩy xuống cho bớt nước rồi úp ngược lên tấm ván xi măng.

Anh lau tay vào quần mình luôn.

“Tôi thiếu tiền.” Anh xoay người, vén quần áo lên, chỉ vào bờ vai sưng tấy cho Hà Ngộ xem. “Cho nên tôi đang cố gắng kiếm tiền, nhưng đây không phải là lý do để chúng tôi dọn ra khỏi nơi này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play