“Tối qua cậu đã đi uống rượu à?”
Lâm Ngộ Giang:...
Đúng rồi, dù sao cũng là dùng cơ thể hơn hai mươi năm, sau khi uống rượu sẽ tự biết cảm giác như thế nào, Giang Hoằng Trừng hắn còn không rõ ràng sao? Cậu vậy mà muốn gạt Giang Hoằng Trừng.
“Thì, gặp một người bạn mới, và sau đó uống thêm hai ly. Ài, báo danh thi quốc gia của tôi đã được duyệt, tôi phải nghiêm túc chuẩn bị thi”. Chúc mừng bạn học Lâm Ngộ Giang từ người luôn bị người khác dẫn dắt đề tài, trong lúc chột dạ lần đầu tiên học được cách chuyển đề tài.
Khi trở về từ Tứ Xuyên, đã là giữa tháng 11. Lâm Ngộ Giang ở nhà ôn tập hơn một tuần, sau đó đi thi quốc gia trong thế giới tiểu thuyết này.
Thật không may, các sự kiện lớn của thế giới tiểu thuyết và thế giới thực đều triển khác nhau - ví dụ, ở đây tên lửa đã được phóng vào năm 2018 - vì vậy các câu hỏi trong đề thi quốc gia cũng khác nhau.
Nếu không, trong kỳ thi này, cậu có thể nhận được một trong những bài kiểm tra quốc gia mà thế giới thực sẽ kiểm tra.
Nhưng nội tâm Lâm Ngộ Giang vẫn kích động như cũ, rốt cục có thể làm cho cậu cảm nhận được một thi quốc gia chân thật!
Cậu đội tóc giả và kính đen gọng to, lúc giám thị so sánh chứng minh thư còn nhìn cậu nhiều hơn vài lần. Lâm Ngộ Giang suýt chút nữa cho rằng mình sắp bị nhận ra, may mắn thoát khỏi nguy hiểm. Lại nói cậu đã nhìn thấy chứng minh thư của Giang Hoằng Trừng, nên mới biết được có người chụp ảnh giấy tờ tùy thân mà cũng có thể chụp được đẹp như vậy.
Kỳ thi công chức buổi sáng sẽ thi trắc nghiệm còn buổi chiều sẽ thi vấn đáp, kết thúc trong một ngày. Mặc dù là đề lựa chọn khách quan, bao gồm kiến thức chung về chính trị và toán học, logic thậm chí là đề toán, logic thậm chí là câu hỏi olympic, đề thi quốc gia còn nhiều câu hỏi hơn so với thi tỉnh, Lâm Ngộ Giang làm không tốt lắm, khi chuông nộp bài vang lên, bài trừ đi một số đề bị bỏ sớm, thì cho dù làm xong đề này cũng không chắc chắn.
Tuy rằng bởi vì có Giang Hoằng Trừng ở đây, cậu cũng không có ý định thật sự chuyển nghề làm công chức ở thế giới này, nhưng ôn tập mấy ngày như vậy, kỳ thi quốc gia hình như vẫn không quá tốt, tâm trạng của cậu vẫn có chút thấp thỏm, bắt đầu suy nghĩ xem có phải mấy ngày nay mình quá lười biếng hay là cách ôn tập không đúng chỗ nào.
“Này! Chờ một chút, ở đây ai tên Giang Hoằng Trừng? Không lấy chứng minh thư à!”
Lâm Ngộ Giang đi tới cửa vội vàng xoay người lên bục nhận chứng minh thư của mình, đến khi quay đầu lại, thì thấy rất nhiều người đều nhìn về phía cậu.
Mấy người nhìn chằm chằm vào cậu khó khăn để nhận ra cậu, không chắc chắn hỏi:
“Giang... Giang Hoằng Trừng?”
Lâm Ngộ Giang: “... Tôi, tôi không phải!”
“Anh không phải Giang Hoằng Trừng, vậy anh lấy chứng minh thân phận của người ta làm gì?” Giám thị phía sau nghe được, đi tới cau mày nói.
Trong tay Lâm Ngộ Giang cầm chứng nhận thân phận của Giang Hoằng Trừng: ...
Cậu cũng không biết lúc sau mình gian nan phá vòng vây của mọi người ngồi lên taxi về nhà như thế nào.
Tối hôm đó tiêu đề “hơn một triệu thí sinh sự thi Quốc gia” nằm trên hot search weibo cả một ngày, dưới đề tài đó là “Giang Hoằng Trừng tham gia kỳ thi quốc gia”.
Giang Hoằng Trừng nhìn Lâm Ngộ Giang trong video sắc mặt tái nhợt, giả vờ trấn định cười, ký tên cho người ta, khi bị người ta hỏi vì sao lại đến thi quốc gia, còn lắp bắp nói với người ta: “Chuyện này không liên quan gì đến phim ảnh.”
Giang Hoằng Trừng:...
Cách video hắn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và sợ hãi của anh chàng này, thật đáng thương.
Trong đoạn ghi âm, Lâm Ngộ Giang khóc lóc kể lể với hắn: “Buổi chiều tôi cũng không dám đi thi... Không quên lấy chứng minh thư thì tốt rồi... Đại ca ơi, tôi xin lỗi anh nhiều. Lại gây rắc rối cho đại ca rồi...”
Nhưng may mắn người này vừa về đến nhà đã nói chuyện này với hắn ngay, Giang Hoằng Trừng kịp thời báo cáo tình hình lên công ty, đồng thời đăng lên Weibo một tấm ảnh chụp từ weibo của đoàn làm phim “Bạn trai tương lai ở đại học”, là các thí sinh ngồi ở phòng thi, lịch đếm ngược như tuyết đang bay, bình luận “Ở cùng em.”
Mọi người thảo luận sôi nổi mới mặc định là đang thổi phồng, có người nói Giang Hoằng Trừng lười đăng weibo, nhân sĩ thanh cao* cũng học được chuyện tiếp thị thổi phồng, cũng có người nói có thể khoảng thời gian trước Giang Hoằng Trừng bị bôi đen và mâu thuẫn với công ty, nên thật sự có ý định rút lui, về đề tài này náo nhiệt thảo luận một hồi, mọi người mới tan rã.
* Nhân sĩ thanh cao là một thuật ngữ trong văn học cổ Trung Quốc, có nghĩa là những người có đức tính cao đẹp, tinh thần thanh cao và đạo đức tốt. Từ này được sử dụng để chỉ những người có phẩm chất tốt, đức hạnh cao quý. Tuy nhiên, từ này không phải là thuật ngữ chính thống trong tiếng Việt và không được sử dụng phổ biến trong cuộc sống hàng ngày.
Nhưng Trương Chí vẫn chưa chịu tan.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Thật sự muốn lui giới sao? Tại sao cậu lại tham gia kỳ thi công chức hả?”
Giang Hoằng Trừng một tay cầm điện thoại, một tay thao tác chuột đánh dấu sửa sang lại thư mục [thuốc tốt], giọng điệu lạnh nhạt nói: “Em rảnh rỗi không có việc gì nên đi.”
Trương Chí:...
“Ý cậu là sao?”
“Theo nghĩa đen.”
Cậu cho rằng tôi không biết thi công chức còn phải đăng ký trực tuyến trước một tháng để xem xét một đống chuyện à? Cậu rõ ràng đã có mưu đồ từ lâu!
Trương Chí phát hiện, từ sau khi Giang Hoằng Trừng bị bôi đen, hắn rất khó quản.
“Cậu thật sự nghĩ đến việc chuyển nghề sang làm công chức sao?” Nhớ tới những gì Giang Hoằng Trừng nói với anh ta nửa năm trước trong quán trà đó, Trương Chí đột nhiên hỏi lại.
“Chỉ là hơi cảm thấy hứng thú mà thôi, sẽ không đổi nghề.” Giang Hoằng Trừng lo lắng lần này Lâm Ngộ Giang bỏ lỡ kỳ thi quốc gia, năm sau sẽ muốn tham gia tiếp, nên không phản bác gì về chuyện này, hắn nói: “Mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi, lần sau em sẽ chú ý. Anh còn việc gì nữa không?”
Ai lại có sở thích tham gia kỳ thi công chức! Chờ đã, lần sau? Cậu vẫn muốn có lần sau á? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Trương Chí chưa kịp hỏi, thì đầu kia đã cúp điện thoại, anh ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi đạp vào tường.
Giang Hoằng Trừng thì ghi âm cho Lâm Ngộ Giang, khóe miệng nhếch lên ý cười chúc mừng Lâm Ngộ Giang đã vượt qua vòng phỏng vấn ở Tứ Xuyên.
Chỉ vài ngày sau, bộ phim “Bạn trai tương lai ở đại học” đã được lên lịch chiếu vào Giáng sinh, tức là vào thứ Sáu.
Giang Hoằng Trừng phối hợp với đoàn làm phim tuyên truyền đến một chương trình tạp kỹ, kết quả gặp được đoàn làm phim Hoa Ngọc đúng lúc rời khỏi đài truyền hình, mới nhớ tới, Hoa Ngọc tham gia một bộ phim IP “Tinh Vẫn Chi Địa” cũng sắp phát sóng, ấn định vào ngày đầu năm mới. Mặc dù đến từ cùng một đài truyền hình, nhưng hai đoàn làm phim đều có đẳng cấp khác nhau. Ánh mắt Hoa Ngọc nhìn hắn giống như người có tài trí hơn người, nội tâm Giang Hoằng Trừng lại rất bình tĩnh.
Hắn cảm thấy mình hiện tại thoải mái hơn bao giờ hết. Hắn có một tính cách đặc biệt đáng yêu, tuyệt đối sẽ không phản bội mình, sẽ làm bạn với nhau cả đời. Trầm cảm cũng được chữa khỏi bởi người bạn này. Cả người thoải mái và hạnh phúc.
Đây là một niềm hạnh phúc chưa từng có.
“Chuyện này không thể được! Làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho loại người tự mãn này? Tôi không tin cậu ta có mặt mũi nhảy nhót trước mặt anh? Anh dựa vào gương mặt đẹp trai dựa vào thực lực diễn xuất, còn cậu ta chỉ dựa vào gương mặt thối dựa vào lưu lượng dữ liệu. Hơn nữa, chúng ta cùng nhau song kiếm chờ đợi thời cơ, song kiếm hợp bích còn không thể giết chết một tên nương pháo chắc? Giang Hoằng Trừng, anh phải lấy được ảnh đế!”
Lâm Ngộ Giang vừa nghe Giang Hoằng Trừng phát biểu “hạnh phúc nhỏ” này, cảm thấy không vừa lòng, hùng hổ nói, hận không thể một giây sau thay hắn hạ chiến thư tuyên chiến với Hoa Ngọc.
Giang Hoằng Trừng chỉ cảm thấy nhân cách thứ hai của hắn vì hắn ôm bất bình cực kỳ đáng yêu, tinh thần phấn chấn, tràn đầy sức sống. Nhưng trong lòng lại cho rằng không cần cần phải so đo. Nhưng, nếu Lâm Ngộ Giang nghiêm túc muốn đánh bại Hoa Ngọc ở phòng vé, sợ là sẽ thất vọng rồi. Bộ phim “Tinh Vẫn Chi Địa" do Hoa Ngọc thủ vai là một bộ phim lớn được đầu tư không nhỏ, fan IP đông đảo, tuyên truyền cũng bỏ ra rất nhiều tiền, hẳn là muốn bùng nổ.
Hắn mỉm cười và nói: “Miễn là tôi có thể làm hài lòng mình bởi những bộ phim mình đã hoàn thành, cho dù không làm mình thất vọng. Đó đã là một niềm vui lớn đối với tôi rồi.”
Lâm Ngộ Giang nghe xong mặc dù cảm thấy kính phục tâm trạng của Giang Hoằng Trừng, nhưng vừa nghĩ đến trong nguyên tác, hắn vốn nên hot, mà Hoa Ngọc kia trong nguyên tác ngay cả một phân cảnh của vai phụ cũng không tính, dựa vào cái gì bây giờ Giang Hoằng Trừng tốt như thế mà phải nghẹn khuất như vậy, trong lòng Lâm Ngộ Giang khó chịu không chịu nổi.
“Không được, phải giết chết cậu ta! Không thể chịu nổi cơn tức giận này!” Cậu nói.
Giang Hoằng Trừng cuối cùng đành dỗ dành: “Được rồi.”
Vì bộ phim này của Giang Hoằng Trừng, sau khi Lâm Ngộ Giang được Giang Hoằng Trừng cho phép, còn cầm acc của hắn chào hỏi các fan lớn để tuyên truyền, khi làm người dẫn chương trình cũng thỉnh thoảng nhắc tới bộ phim này của đại ca nhà mình.
“Quay rất tốt! Giá trị chắc chắn đáng giá vé! Mọi người đi thôi!”
Fans không ngừng được cưng chiều như vậy cũng điên cuồng, được thần tượng nhà mình cổ vũ, nhưng không dùng hết sức lực đi chạy đi quảng cáo cho hắn.
Không chỉ vậy, Lâm Ngộ Giang còn dùng tài khoản weChat mà cậu chuyên dùng để chơi game, bình thường trong vòng bạn bè wechat của bạn ngoại giao, cậu đều đăng trailer và ảnh chụp phim của bộ phim này, hơn nữa còn tỏ vẻ dựa vào thân phận bạn bè trong danh sách, đăng cuống vé có thể hoàn trả tiền vé.
Trong tài khoản weibo của đoàn làm phim đều là fans của hắn, đều kêu gào nhất định sẽ ủng hộ.
Mà tài khoản weChat bạn ngoại giao phần lớn đều là bạn bè trước kia đi Thành Đô chơi lấy thân phận “Lâm Ngộ Giang” kết bạn trên đường. Lúc này tự xưng là Giang Hoằng Trừng phiên bản thấp, là fans của Giang Hoằng Trừng. Cậu đã mua vé xem phim cho một số người bạn đã đi du lịch cùng nhau như những cặp vợ chồng. Hơn nữa tìm vài người có thân phận là ông chủ của doanh nghiệp tư nhân hoặc bạn bè là quản lý cấp cao, ủng hộ bọn họ giáng sinh tổ chức cho nhân viên đi xem bộ phim này, mình nguyện ý tặng vé xem phim. Cho nên rất nhiều người đã đồng ý.
Những thứ này, Giang Hoằng Trừng cũng không biết.
Vì trước đây Lâm Ngộ Giang có bạn gái thích ngôi sao lưu lượng, cho nên cậu vẫn không quen nhìn ngôi sao lưu lượng. Nhưng chính cậu cũng từng theo đuổi minh tinh, làm sao cậu có thể không biết trong thời đại Internet phát triển của nền kinh tế mạng người nổi tiếng trên mạng và kinh tế lưu lượng, nếu như không tuyên truyền, rượu có thơm cũng sợ không nổi tiếng.
Trước kia cậu theo đuổi một tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp, về phương diện eSports*, chỉ cần kỹ thuật của bạn mạnh, là có thể nổi tiếng trong giới thể thao điện tử, chỉ cần bạn thắng trận đấu, danh tiếng, fans và tiền bạc sẽ không ngừng chảy vào. Bây giờ thần tượng của cậu đã biến thành Giang Hoằng Trừng, giới giải trí phát triển còn huyền học hơn giới thể thao điện tử, không quan tâm nhiều đến thực lực, chú ý đến danh tiếng và lưu lượng nhiều hơn. Cho nên hôm nay cho dù có đổ tiền cũng phải làm cho phim của Giang Hoằng Trừng được nhiều người biết đến hơn.
* eSports là một thuật ngữ tiếng Anh viết tắt của Electronic Sports. Đây là hình thức tổ chức trận đấu điện tử giữa nhiều người chơi, đặc biệt giữa những tuyển thủ chuyên nghiệp. Theo định nghĩa cơ bản nhất, eSports là bất kỳ trò chơi video nhiều người chơi nào được chơi bởi những người chơi chuyên nghiệp trong một môi trường có tổ chức. Esport mang đến cho người chơi sự cạnh tranh giữa những người chơi thông qua một trò chơi điện tử.
“Leng keng. Leng keng. Leng keng.”
Trong danh sách bạn bè wechat, bạn bè Vương Thiên Nặc được Lâm Ngộ Giang ghi chú là “Gay quán bar Vương Thiên Nặc” lúc này liên tục gửi vài tin nhắn riêng.
“Chia tay lâu rồi, sao ông đây có thể đi xem phim cùng cái đồ chơi dưa đó chứ.”
“Này này, cậu nói thật với tôi đi, cậu là Giang Hoằng Trừng đúng không?”
“Đừng nói dối tôi nữa! Mặc dù hôm đó tôi say, nhưng đôi mắt nhìn trai đẹp của tôi sẽ không bao giờ say!”