Chuyến du lịch này dường như phải tạm dừng, những ngày tiếp theo, Giang Hoằng Trừng theo Lâm Ngộ Giang học tiếng Tứ Xuyên. Cậu một câu, tôi một câu, đầu tiên là lặp đi lặp lại đọc theo, sau đó là mang vào ngữ cảnh, cậu tới tôi lui mà tán gẫu.

Rõ ràng là một giọng nói cùng một cơ thể phát ra, lúc mình đọc không phát hiện, nhưng hết lần này tới lần khác nghe người đứng đắn như Giang Hoằng Trừng nói tiếng Tứ Xuyên, Lâm Ngộ Giang nghe mà bật cười, cậu vui vẻ thầm nói với ông trời và hệ thống:

“Ai nha, tôi rất muốn đối mặt nói chuyện với anh ấy. Hệ thống ơi, này, hệ thống ơi, anh có nghe thấy không? Tôi muốn tự do nói chuyện với Giang đại ca của tôi.”

Rõ ràng là giọng nói của mình, nhưng lại có thể tràn đầy sức sống đến mức khiến mình thích, Giang Hoằng Trừng nghe mà buồn cười, thay cái gọi là hệ thống kia đáp: “Được, được.”

“Giang đại ca, anh đối xử với tôi thật sự rất tốt.”

Lâm Ngộ Giang lại cảm kích nói.

Không có tiết tháo, cậu muốn gọi Giang Hoằng Trừng là cha - đây là cách xưng hô và khen ngợi cao nhất của nam sinh trong ký túc xá đại học, ngoài ra, Lâm Ngộ Giang không biết làm sao cho là báo.

Giang Hoằng Trừng nhếch môi: “Đối tốt với cậu chính là đối xử tốt với bản thân mình, vậy tôi sao có thể không đối xử tốt với chính mình chứ.”

Cậu biết, rõ ràng không phải vậy.

Trong lòng Lâm Ngộ Giang vẫn vui vẻ. Cậu và Giang Hoằng Trừng ở chung càng lâu, càng thích, không phải, càng tán thưởng người này, cũng chân thành hy vọng một người tốt Giang Hoằng Trừng, có thể nổi tiếng và thành công trong sự nghiệp.

Người tốt như vậy, trong tiểu thuyết vậy mà lại giao cho tên cặn bã họ Quý kia cả đời, thằng nhóc kia căn bản ngay cả một sợi lông của Giang Hoằng Trừng cũng không xứng. Tương lai không chỉ có sự nghiệp, đối với nửa kia tương lai của Giang Hoằng Trừng, cậu làm tiểu đệ của người ta cũng phải thay đại ca tìm hiểu chi tiết.

Nhờ có sự hướng dẫn “ngoại ngữ” của Lâm Ngộ Giang, Giang Hoằng Trừng dựa vào một tuần học và diễn xuất tinh tế của mình, đã giành được vai diễn của đạo diễn Lưu.

“Là vai diễn gì?”

“Kịch bản đây, diễn nam phụ trong đó.”

Lâm Ngộ Giang lật xem, là một bộ phim phương ngữ hài về kết hôn lừa đảo, nhân vật chính là một tên lừa đảo có vẻ ngoài thanh tú biết làm đẹp, nam chuyên giả nữ tìm những người độc thân ở nông thôn để lừa hôn, trong phim hắn bí quá hóa liều mạo hiểm vất vả lắm mới làm xong đơn hàng cuối cùng, kết quả về nhà phát hiện tiền gửi cho cha già chữa bệnh bị một chuyên gia chăm sóc sức khỏe lừa hết sạch.

Đây là một bộ phim hài hài hước ngoài mặt nhưng thực tế thì bi kịch nằm phía sau.

Vai Giang Hoằng Trừng diễn chính là người độc thân ở nông thôn không cưới được vợ, vừa ngốc vừa ngu xuẩn.

Kịch bản không chỉ có nội dung mà còn được thiết kế khéo léo thông qua mấy nhánh phân tán, thể hiện sự hài hước đặc biệt, lời thoại cũng vận dụng đầy đủ phương ngữ, Lâm Ngộ Giang chỉ đọc kịch bản cũng gần như cười đến đau sốc hông.

Trọng điểm chính là - Lâm Ngộ Giang lật lại bìa, trên đó viết tên kịch bản – “Lừa hôn”, trong tiểu thuyết bộ phim này rất thành công! Cậu tin rằng lúc ấy Giang Hoằng Trừng nhìn thấy tên kịch bản trong lòng cũng biết rõ.

Tiếc nuối duy nhất chính là đáng tiếc Giang Hoằng Trừng chỉ đóng nam phụ, nếu diễn nam chính... Con trai mặc đồ con gái, ha ha ha...

Nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt Lâm Ngộ Giang lộ ra một nụ cười hèn mọn, sau đó phản ứng lại thì vội vàng lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ vượt quá khuôn phép và hình ảnh không thể tả.

Cậu đang nghĩ gì vậy? Sao cậu lại có suy nghĩ súc phạm đại ca như vậy? Thật là đại ca đối xử với bản thân mình tốt như vậy!

“Khi nào thì quay?”

“Không rõ lắm. Đạo diễn Lưu nói diễn viên vẫn chưa tìm đủ, chờ thông báo. Trước đây không phải đã đặt tour du lịch sao? Ăn chơi xong thì chúng ta về. Nhân tiện, chúng ta có thể tìm hiểu về văn hóa Tứ Xuyên.”

Tuy rằng Giang Hoằng Trừng nói như vậy, nhưng trong lòng Lâm Ngộ Giang hiểu được nguyên nhân chủ yếu vẫn là Giang Hoằng Trừng đồng ý mình, Giang Hoằng Trừng đồng ý, thì đều sẽ làm được, hắn chính là một người có tính quyết định như vậy. Trong tiểu thuyết còn viết hắn thành người bị đàn ông cưỡi, hắn rõ ràng chính là đàn ông trong đàn ông!

Điều này càng khiến suy nghĩ nhất định phải giúp Giang Hoằng Trừng tìm đối tượng tốt trong lòng Lâm Ngộ Giang trở nên kiên định.

Mẹ Lâm Ngộ Giang tuy là người Tứ Xuyên, nhưng không phải người ở Thành Đô, cho nên Lâm Ngộ Giang chưa từng đến Thành Đô.

Chuyến đi Thành Đô của cậu và Giang Hoằng Trừng vô cùng vui vẻ, cùng nhau ăn đầu thỏ cay, mì ngọt, diệp nhi bá, đi qua ngõ nhỏ rộng và hẹp, đi tham quan Tráng Vũ Hầu, đi qua đường Xuân Hi, ngắm cảnh Đô Giang Yển, còn chụp ảnh với gấu trúc con của căn cứ gấu trúc khổng lồ. Lâm Ngộ Giang thỉnh thoảng lại đổi Giang Hoằng Trừng ra để trải nghiệm niềm vui mà mình đang hưởng thụ.

Trong wechat của hắn cũng có một đống acc mới, đều là bạn bè qua đường.

Dựa theo tính cách của Lâm Ngộ Giang, một mình cậu không thể đi du lịch, mặc dù chỉ có một mình, nhưng đi không đến nửa chừng nhất định sẽ tụ tập mấy người bạn mới quen để chơi đùa, nhưng lần này vì thỉnh thoảng để Giang Hoằng Trừng đi ra hưởng lộc ăn phúc được thấy, nên cậu đã từ chối mấy người bạn nói chuyện nửa đường.

“Điểm dừng chân cuối cùng trước khi đi, nhất định phải trải nghiệm cuộc sống về đêm của Thành Đô, văn hóa quán bar hàng đầu cả nước.”

Đây là cách nói của người bạn hôm trước nói với cậu, nhưng cho tới bây giờ Giang Hoằng Trừng chưa từng nói qua, tiến công chiếm đóng Lâm Ngộ Giang cũng không có lựa chọn, nhưng nếu đã tới, thì nhất định phải đi dạo.

Lâm Ngộ Giang nghĩ, Giang Hoằng Trừng chắc chắn cảm thấy cậu còn nhỏ, không muốn để cậu đến câu lạc bộ. Nhưng thật ra trong đại học, Lâm Ngộ Giang cũng đã cùng bạn cùng ký túc xá tìm kiếm sự mới mẻ, đi qua quán bar vài lần, sau đó phát hiện thật ra cũng không có gì. Thế nhưng, văn hóa quán bar thực sự đứng đầu, mấy tính từ này, khiến thanh niên 22 tuổi Lâm Ngộ Giang có chút xao của tuổi dậy thì bị mê hoặc.

Lén giấu Giang Hoằng Trừng đi một chút, có lẽ sẽ không sao đâu.

Thế là cậu chọn một quán bar Lan Quế Phường nổi tiếng trong khu quán bar trông rất có phong cách, tên tiếng anh nhìn không rõ, nhưng bên trong truyền đến tiếng nhạc rock sập sình khiến người ta như muốn bay lên, cậu có chút hưng phấn đi vào.

Trang trí bên trong giống như một tòa cung điện tinh xảo, nhưng không khí thực sự ngược trời, nhiệt độ cao hơn bên ngoài ít nhất năm độ! Dưới ánh đèn đổi màu lắc lư, đầu người chen chúc, ban nhạc trên sân khấu điên cuồng đàn nhạc cụ của bọn họ, ca sĩ chính cất cao giọng hát. Người dưới sân khấu hoặc gọi rượu ở quầy bar dài với những chai rượu trong suốt dưới ánh đèn, hoặc ngồi trên ghế sofa uống rượu nói chuyện, hoặc ở trên sàn nhảy cùng người khác theo lắc lư cơ thể theo âm nhạc.

Lâm Ngộ Giang giống như một tên nhà quê, khóe miệng trên mặt không khép lại được, vẫn luôn treo nụ cười không kìm lòng nổi, hơi hơi hé miệng, mở to mắt nhìn mọi thứ, cơ thể cũng không tự chủ được nhẹ nhàng lắc lư.

Cậu không biết dáng vẻ hiện tại của mình giống như lần đầu tiên bước vào một khu rừng rậm xa lạ, chưa từng thấy cừu non ngốc nghếch chưa từng thấy sói, nhưng nhìn rất tươi mới ngon miệng.

Vì vậy, rất nhanh đã có người theo dõi cậu.

“Hai.”

Vừa mới ngồi vào chỗ, đã có một vị nhân viên pha chế đẹp trai mặc đồng phục cười bưng cho cậu một ly rượu, anh ta chỉ chỉ một người đàn ông ngồi hướng tám giờ, nói: “Thưa ngài, đây là người mặc áo sơ mi trắng ngồi bên kia tặng ngài một ly Martini.” ( truyện trên app T𝕪T )

Lâm Ngộ Giang quay đầu nhìn, anh chàng đẹp trai áo sơ mi trắng đưa rượu cho cậu kia cười tủm tỉm kính chén rượu trong tay với cậu, cái khuyên tai dưới tai trái lóe ra ánh bạc.

Có chút ngầu, nhìn giống như người chơi rock, Lâm Ngộ Giang đột nhiên cũng nảy lên ý tưởng đeo khuyên tai, nhưng bấm vào lỗ tai sẽ rất đau, hơn nữa đây còn là cơ thể của Giang Hoằng Trừng, thôi quên đi.

Lâm Ngộ Giang cười hô to với người nọ: “Cảm ơn người anh em!”

Không ngờ vừa hô như vậy, người nọ đã bưng rượu tới, lúc trước cách xa công với ở dưới ánh đèn nhìn không rõ lắm, đến gần mới phát hiện người này nhìn có vẻ hơn ba mươi tuổi, trên người mặc áo sơ mi trắng cộng thêm quần tây giản dị và giày da, nhìn giống như một doanh nhân thành đạt.

Chén rượu của hắn ta nhẹ nhàng chạm vào ly rượu trước mặt Lâm Ngộ Giang: “Một mình sao?”

“Ừ, một mình...” Hỏi lời này giống như người được hỏi có vẻ cô đơn đáng thương, nhưng trên đường đi chơi Lâm Ngộ Giang đã nghe nhiều ông chủ bán hàng và khách du lịch tình cơ gặp nói rất nhiều những lời này, cho nên cũng không cảm thấy gì, còn cười tươi với người đàn ông hào phóng.

Người kia có chút ngẩn người, ho nhẹ một tiếng: “Tôi...”

“Ông xã!”

Một người đàn ông thấp, diện mạo thanh tú bước nhanh tới, sau đó ôm lấy cánh tay của người đàn ông đeo khuyên tai, hôn lên mặt hắn ta một cái, sau đó mang theo địch ý nhanh chóng đánh giá Lâm Ngộ Giang: “Đây là ai vậy?” Anh ta có chút nương hỏi người đàn ông đeo khuyên tai.

Lâm Ngộ Giang sợ ngây người.

Sắc mặt của người đàn ông đeo khuyên tai có chút hoảng hốt: “Không có gì, anh...”

“Anh yên tâm, tôi với vị Cung đại ca này lần đầu tiên gặp mặt, mới vừa nói hai câu, một xu quan hệ cũng không có!”

Lâm Ngộ Giang vội vàng nhét rượu của người đàn ông đeo khuyên tai đưa cho cậu, điên cuồng xua tay: “Đây là rượu Cung đại ca tặng tôi, chị dâu anh cầm đi. Tôi không có hứng thú với đàn ông. Đừng lo!”

“Chị dâu”:...

“Cung đại ca”: ...

“Chị dâu” nhìn về phía “Cung đại ca”: “Anh nói với người ta họ của anh là Cung? Anh à? Hẹn pháo mà anh còn đổi cả họ sao?”

“Tôi không nói tôi họ Cung, trời ạ không phải, tôi không có hẹn pháo” Người đàn ông đeo khuyên tai nhìn về phía Lâm Ngộ Giang: vừa kinh ngạc vừa vô tội.

Lâm Ngộ Giang vội vàng nói: “À à, là tôi vừa nghe thấy chị dâu này gọi anh ấy...”

“Chị dâu” chỉ về phía mình, kinh ngạc đến trợn tròn mắt: “Tôi gọi anh ta là gì...”

Cậu đột nhiên ý thức được cái gì, phụt một tiếng cười ra tiếng, ha ha ha không dừng lại được, chén rượu trong tay cũng bị lắc ra: “Mẹ kiếp ha ha ha... ngốc không? Ha ha ha ha.”

Lúc Lâm Ngộ Giang ra khỏi quán bar, trên tài khoản weChat của cậu lại có thêm một người bạn.

Trước khi lên xe taxi, người bạn mới có chút nương Vương Thiên Nặc ôm chặt vai Lâm Ngộ Giang, phun đầy mùi rượu nói: “Hôm nay thật sự rất vui! Xin chào người anh em tính tình tốt. Về sau thường đến Thành Đô chơi nha, ô ô ô...”

Lâm Ngộ Giang giúp anh ta lau nước mắt, vừa gật đầu đỡ anh ta vào taxi: “Nhất định là vậy. Anh cũng sớm chia tay với gã họ Lương kia đi.”

Nhìn xe taxi đi xa, Lâm Ngộ Giang thở dài một hơi, nhìn điện thoại di động của mình.

Ôi, cậu hình như có một người bạn gay...

Không sao đâu, phải không? Ở chung lâu hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến chính mình chứ?

Không đúng, cậu thẳng như vậy, có gì phải lo lắng chứ? Vương Thiên Nặc cũng từng nói, thẳng nam chân chính sẽ không cong. Bản thân cậu đã thẳng hơn hai mươi năm, muốn ảnh hưởng thì cũng phải là mình ảnh hưởng khiến Vương Thiên Nặc thẳng lại.

Tự ti thẳng nam Lâm Ngộ Giang tỉ mỉ gội đầu tắm rửa, sau đó dùng nước súc miệng súc miệng, mãi đến khi cảm giác trên người không còn mùi gì nữa, mới nằm lên giường ngủ.

Hy vọng sáng mai Giang Hoằng Trừng sẽ không phát hiện manh mối.

Cậu cảm giác hiện tại cậu giống như một người chồng lén ra ngoài chơi đêm về sợ bị vợ phát hiện.

Chỉ là uống rượu mà thôi, dù sao cậu đã là người lớn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play