Giang Hoằng Trừng thật sự là dùng cách cưng chiều con cái để nuông chiều cậu, rõ ràng cơ thể là của Giang Hoằng Trừng, nhường cho cậu dùng thì thôi, đằng này còn nghe theo sự tùy hứng của cậu.

Lâm Ngộ Giang ngồi trên máy bay đến Thành Đô, cậu đội mũ lưỡi trai, cúi đầu nhìn cuốn sách hướng dẫn du lịch trên tay.

Ngày đó Giang Hoằng Trừng hứa hẹn với cậu, tối hôm ấy hắn bảo cậu cùng viết bản hướng dẫn du lịch Thành Đô này – dù chủ yếu là do Giang Hoằng Trừng lên mạng tìm kiếm và đưa ra phương án, còn cậu thì chỉ phụ trách lựa chọn hạng mục mình thích, tiếp đến là đặt vé máy bay và khách sạn trước. Sáng sớm hôm sau, Giang Hoằng Trừng lại đến 4S gần đó xem xe, buổi chiều thì lái một chiếc SUV Lexus về.

Nhưng gần đây Giang Hoằng Trừng cũng quá nhàn rỗi đi, bộ phim cuối cùng đóng máy từ cuối tháng 10, bây giờ đã qua hơn hai tháng, mà vẫn không có vai diễn nào mới. Tháng trước còn cãi nhau với người đại diện dẫn mối, cũng không biết hắn đang có kế hoạch gì.

Quên đi, không nghĩ nữa, trước mắt mình phải ứng phó tốt với kỳ thi công chức đã, ngày mai sẽ thi, phải quý trọng thời gian Giang Hoằng Trừng cho mình mới được.

Lối đi nhỏ bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện phiếm trầm thấp, mang theo giọng Tứ Xuyên kỳ lạ cố ý học ra, Lâm Ngộ Giang nghe vừa thân thiết lại không được tự nhiên, mẹ cậu chính là người Tứ Xuyên.

Cậu nhìn sang bên cạnh nhiều lần, cuối cùng bắt gặp ánh mắt của hai người đàn ông trên dưới bốn mươi tuổi đang cầm tập tài liệu A4 trong tay.

Lâm Ngộ Giang có chút ngượng ngùng cười, thật sự không nhịn được hỏi: “Hai người là diễn viên à? Anh đang luyện lời thoại sao?”

Trong đó có một người đầu mũi tròn hơi mập, trên người mặc áo sơ mi màu xanh đậm, quần đen bình thường trên mặt lộ ra kinh ngạc, cười nói: “Sao cậu biết?”

Một người đàn ông gầy gò khác có làn da đen hơn, mặc áo dài tay màu nâu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cậu.

Lâm Ngộ Giang cũng không trả lời, cậu cười ha ha: “Mấy câu Tứ Xuyên mà các anh nói hơi tệ ấy, tôi nghe không được tự nhiên lắm.”

Cậu lặp đi lặp lại một vài từ địa phương mà hai người đàn ông vừa nói bằng giọng Tứ Xuyên quê mẹ mình.

Người đàn ông gầy hỏi: “Cậu là người Tứ Xuyên?”

Mặc dù hai người này không nhận ra mình, nhưng Lâm Ngộ Giang suy nghĩ một chút vẫn nói thật: “Tôi có người quen là người Tứ Xuyên, tai mưa dầm thấm lâu nên biết.”

Cậu cười rạng rỡ với hai người: “Yên tâm đi, tiếng Tứ Xuyên học rất nhanh, chờ hai người đến Tứ Xuyên ở trong môi trường đó, một thời gian sau sẽ học được thôi.”

Chú mập: “Chàng trai trẻ, cậu đang đến Thành Đô du lịch à?”

Lâm Ngộ Giang vui vẻ gật đầu: “Đi du lịch cùng bạn bè.”

Sau đó cậu giới thiệu cho hai người nơi đáng tham quan và ăn uống ở Thành Đô, nói khiến người ta nói động tâm, cuối cùng thậm chí chú mập còn thêm bạn tốt wechat với cậu, cậu dùng acc clone mới lập.

“Chờ đóng máy có thể thuận tiện du lịch ở Thành Đô một chút, hưởng thụ những nơi nên ăn nên đi một phen, cũng không uổng công một lần ha ha ha.”

Trước khi xuống máy bay, Lâm Ngộ Giang còn tìm hai người xin chữ ký, vẫy tay tạm biệt: “Cố lên, các anh cố gắng như vậy, chữ ký này sau này nhất định sẽ rất đáng giá!”

“Đây là Giang Hoằng Trừng? Chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy? Giả vờ làm người khác để trêu chọc chúng ta à?” Đợi Sau khi Lâm Ngộ Giang đi, người đàn ông gầy đen vừa xách hành lý vừa hỏi người đàn ông mập.

“Nếu như là diễn, vậy thì diễn đúng thật là rất tự nhiên, ngay cả tài khoản wechat cũng thay đổi, tiếng Tứ Xuyên nói cũng rất chuẩn, ha, tôi còn nghi ngờ có phải anh ta có anh em sinh đôi không.” Người đàn ông mập cười nói: “Nhưng tại sao lại làm bộ như không biết chúng ta?”

“Khoe kỹ năng diễn xuất?” Người đàn ông gầy đen nhướng mày.

“Cho nên, hắn đây là thích kịch bản của chúng ta?”

Lâm Ngộ Giang bị hai người này tìm mọi cách suy đoán, còn cậu thì ngồi trong khách sạn lớn đã đặt thưởng thức bữa trưa thịnh soạn của cậu.

Tứ Xuyên mì cay Thành Đô, gà bobo và đầu thỏ cay.

“Cay quá, không được, tê...” Lâm Ngộ Giang bị cay đến đầu đổ mồ hôi, miệng đỏ bừng, trong miệng bị kích thích không ngừng tiết ra nước bọt. Cậu rút một tờ khăn ăn lau nước mũi, sau đó dứt khoát đổi Giang Hoằng Trừng lên – tiểu thuyết nói hắn có thể ăn cay.

Giang Hoằng Trừng vẻ mặt ngây thơ nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn trước mắt, nhưng rõ ràng không ăn được bao nhiêu.

... Đây là bảo mình thử một chút sao?

Nhưng cậu có muốn ăn phần còn lại mà hắn đã ăn không?

Không, về mặt sinh lý học, đó là thứ sót lại của việc ăn. Không nên có tâm lý loại trừ.

Mặc dù Giang Hoằng Trừng trong lòng có chút kỳ quái, nhưng vẫn xây dựng tâm lý cho mình, sau đó gắp mỗi món một đũa vào miệng nếm thử, nội tâm nói một câu cảm ơn, rồi đổi lại là Lâm Ngộ Giang.

Lâm Ngộ Giang đối mặt với thức ăn còn nguyên trước mắt, yên lặng.

Ôi, lớn mạnh như Giang Hoằng Trừng cũng không chịu nổi độ cay này sao?

Ngày hôm sau Lâm Ngộ Giang ngụy trang xong, rồi thu dọn thẻ dự thi và các loại dụng cụ thi trước khi đến phòng thi để thi.

Cậu thậm chí còn không căng thẳng như trước đây trong kỳ thi quốc gia trong thế giới thực. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Kỳ thi lần này đối với cậu chẳng qua chỉ là một lần kiểm tra kết quả ôn tập của cậu, cho dù thi đậu, thì cũng không có khả năng thật sự đổi nghề đi làm công chức. Vì vậy, tâm lý ngày hôm nay rất bình tĩnh.

Thi cử cũng rất thuận lợi, giáo viên giám thị đều bốn mươi tuổi, bình thường họ chỉ chuyên chú vào sự nghiệp giáo dục, cũng không chú ý đến những thứ như giới giải trí và weibo, lúc Lâm Ngộ Giang lấy chứng minh thư đưa qua cũng không bị giáo viên nhận ra là một diễn viên từng bị antifan lên hot search.

Sau khi thi xong, tâm trạng của cậu rất thả lỏng, nhớ tới một loạt hoạt động hướng dẫn ăn uống vui chơi kế tiếp, trong lòng Lâm Ngộ Giang tràn đầy chờ mong và vui vẻ, càng cảm ơn Giang Hoằng Trừng nhiều hơn.

Ngoài việc đến Thượng Hải để xem các trận đấu, thì cậu không đi du lịch nhiều. Không ngờ một ngày xuyên vào sách, mà cậu còn có cơ hội đến Tứ Xuyên thi công chức, thưởng thức các món ăn đặc sản, tận mắt nhìn thấy căn cứ gấu trúc.

Sau khi trở về khách sạn ăn cơm xong, cậu ngồi trong phòng, cầm điện thoại di động vui vẻ nói với phần mềm ghi âm, nói đề thi hôm nay, nói thi quốc gia cũng sắp bắt đầu đăng ký, tháng sau thi quốc gia nhất định cũng sẽ rất thuận lợi.

“... Nhưng nếu lúc đó anh đột nhiên có việc làm, tôi không tham gia kỳ thi quốc gia cũng được. Tuy rằng có thể đi ra ngoài thi và đi du lịch rất vui vẻ, nhưng đại ca nhàn rỗi như vậy cũng làm tôi thấy rất lo lắng, anh có dự định gì không? Anh có thể nói với tôi không...”

Lúc này điện thoại đột nhiên reo lên.

Lâm Ngộ Giang vội vàng đổi Giang Hoằng Trừng login.

Giang Hoằng Trừng vừa nhìn thấy cuộc gọi, trong mắt mang theo chút kinh ngạc, nhận cuộc gọi: “Alo, đạo diễn Lưu?”

Đối diện truyền đến giọng nói của người đàn ông gầy ban ngày: “Alo, cậu có nhớ tôi không?”

“Sao tôi có thể quên anh được?” Giang Hoằng Trừng khách sáo nói: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”

Đạo diễn Lưu này là một người đàng hoàng, ba năm trước bọn họ từng hợp tác, Giang Hoằng Trừng đã cứu ông ấy trong lúc nguy cấp, ấn tượng của hai bên đều rất tốt, còn add wechat clone với nhau, nhưng đạo diễn Lưu quay liên tiếp hai bộ phim đều thất bại, được ca ngợi là độc dược phòng vé, nhất thời không có tin tức, Giang Hoằng Trừng tự mình gây phiền toái, cũng lâu rồi không liên lạc với ông ấy.

Đạo diễn Lưu ở đầu kia nghĩ trong lòng, Giang Hoằng Trừng hôm qua quả nhiên là cố ý giả quái trước mặt mình và lão Tần, ông ấy nói: “Giả vờ ngu ngốc cái gì chứ? Không phải gần đây cậu rất nhàn rỗi sao? Tuần tới cũng nên chơi đủ rồi, mang theo giọng Tứ Xuyên mà cậu tự hào đến chỗ tôi thử một lần đi. Địa chỉ và thời gian tôi sẽ gửi WeChat cho cậu.”

Giang Hoằng Trừng bị cuộc điện thoại bất ngờ này và đối thoại có chút khó hiểu làm cho có chút khó hiểu.

Cầm điện thoại lên bấm, nhấn vào WeChat, đập vào mắt lại là một tài khoản xa lạ.

Tên Lâm Ngộ Giang này, vậy mà lại lập một acc clone mới, còn thêm rất nhiều bạn tốt.

Nhìn ghi chú này, “Chú mập trên máy bay”, ngồi máy bay cũng có thể nói chuyện với người khác và thêm bạn tốt.

Giang Hoằng Trừng chịu thua âm thầm lắc đầu, đăng nhập vào wechat của mình, xem tin tức.

Địa chỉ đạo diễn Lưu gửi vậy mà lại ngay Thành Đô.

“Mẹ kiếp, cuối cùng anh cũng có việc làm rồi sao!” Trong đoạn ghi âm truyền đến tiếng la hét hưng phấn của Lâm Ngộ Giang.

Cậu cũng lập tức hào hứng tự tiến cử mình: “Giọng Tứ Xuyên? Giọng Tứ Xuyên anh không phải sợ, tôi sẽ nói, mẹ tôi là người Tứ Xuyên! Tôi dạy anh, không khó đâu!”

Giang Hoằng Trừng nghe ghi âm: ...

Nhân cách thứ hai của hắn có thể nói giọng Tứ Xuyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play