Vô Hạn Phó Bản

Chương 2: Phó bản tân thủ 1


1 năm

trướctiếp

Đến trước dãy phòng học, Hàn Phong dừng lại, xoay người nói, “Trong lòng nhiều thắc mắc lắm phỏng? Mỗi người hỏi ba câu, không trả lời thêm.”

Hạ Viêm, Trường Tương Tư liếc mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng im lặng suy nghĩ.

Không bao lâu, Trường Tương Tư mở lời trước, “Nhân vật trò chơi tử vong sẽ có hậu quả gì?”

“Người chơi cũng mất mạng.” Hàn Phong lạnh nhạt trả lời.

Tuy rằng trước đó đã đoán được, nhưng nghe được đáp án chính xác, Trường Tương Tư vẫn thấy phát lạnh trong lòng. Lấy lại bình tĩnh, cô ta lại hỏi, “Hoàn thành nhiệm vụ mặc định rồi thì ra khỏi đây kiểu gì?”

“Nói với hệ thống, nếu không trong trạng thái chiến đấu thì có thể truyền tống lúc nào cũng được.”

“Câu cuối cùng, làm thế nào để hoàn toàn thoát khỏi trò chơi?”

“Không biết.” Hàn Phong ra vẻ bất cần đời, “Mấy đứa quen biết lần lượt chầu ông bà ông vải trong trong trò chơi, không thấy ai trốn được.”

Ba câu đã hỏi xong, chuyện không biết vẫn rất nhiều, Trường Tương Tư không khỏi cảm thấy nhụt chí.

Đến phiên Hạ Viêm, cô trầm ngâm một lát rồi bắt đầu hỏi, “Vì sao lại chia đội làm ba hướng? Tất cả người chơi ở gần nhau không an toàn hơn sao?”

Hàn Phong sắc mặt có chút cổ quái, giải thích nói, “Người chơi vào trò chơi trước, sau đó tiểu quái sẽ xuất hiện ngẫu nhiên trong phó bản. Tập hợp lại an toàn thì có an toàn, nhưng hiệu suất thanh lý quá thấp.”

“Xem nhiệm vụ là biết, trong phó bản tổng cộng có 100 con Goblin. Tốc độ xử lý không đủ mau, đến cuối phó bản nơi nơi đều là tiểu quái, người chơi sẽ bị chúng nó “thập diện mai phục”.”

“Cho nên ba bốn người một đội, lính cũ dẫn đội, sẽ linh hoạt hơn.”

Tiếp đó, Hạ Viêm hỏi câu thứ hai, “Vòng chơi này, người chơi không thể thương tổn lẫn nhau, còn lúc sau thì sao? Có thể có hình thức khác không?”

Hàn Phong trầm giọng đáp lại, “Theo tôi được biết, không có.”

“Câu hỏi thứ ba.” Hạ Viêm truy vấn, “Làm thế nào để nâng cao các thuộc tính?”

“Căn cứ biểu hiện của người chơi trong phó bản, số nhiệm vụ hoàn thành khi phó bản kết thúc, hệ thống sẽ cho ra đánh giá cuối cùng. Đánh giá càng cao, khen thưởng càng phong phú, trong đó có cả khen thưởng thuộc tính.” Hàn Phong trên mặt bình tĩnh tự nhiên, trong lòng lại không khỏi nói thầm.

So với người chơi nam, hầu hết người chơi nữ đều biết nghe lời hơn. Bởi vậy để đỡ phiền phức, ông ta chọn hai người chơi nữ duy nhất trong đám lính mới.

Nhưng qua màn hỏi đáp vừa rồi, ông ta ẩn ẩn thấy có gì đó sai sai. Hai người đi theo ông ta, cứ vậy mà không thèm để ý vì sao mình lại xuất hiện trong cái trường học cũ nát này. Các cô đã tiếp nhận hiện thực rất nhanh, cũng cố gắng nghĩ biện pháp đối mặt.

Hàn Phong âm thầm cảnh giác, mặt không đổi sắc mà dò hỏi, “Lúc đăng ký tài khoản, từng người các cô đã rút được kỹ năng gì?”

Hạ Viêm nói, “Cấp Cứu: Một sao, mỗi giây khôi phục cho mục tiêu 2 ( +1 ) điểm sinh mệnh, duy trì 5 giây. Nếu bị công kích, kỹ năng sẽ bị ngắt.”

Trường Tương Tư nói, “Quấn Quanh: Một sao, có thể trói chặt một mục tiêu chỉ định trong 1 giây.”

Hàn Phong vừa định hỏi tiếp, đột nhiên, Trường Tương Tư kinh hô, “Mau nhìn kia kìa!”

Hạ Viêm nhìn theo, phát hiện cách đó không xa đột ngột xuất hiện một khe hở. Theo sau, một đám quái mặt mũi gớm ghiếc đi ra từ cái khe đó. Chúng nó thấp như người lùn, ăn mặc bán thân, mặt rộng mũi lõm, tai nhọn, trong tay còn cầm một cây chùy gai [1].

Cô thầm nghĩ, đây chắc hẳn là “Goblin” theo lời hệ thống rồi.

Thấy tiểu quái xuất hiện ở phía trước, Hàn Phong tức khắc bỏ hết tạp niệm, bình tĩnh chỉ huy, “Tập trung công kích, xử từng con một.” Nói xong, lấy trong kho hàng ra một pháp trượng màu xanh xám, thuận tay vung lên.

Ngay sau đó, một phát đạn ma pháp to cỡ nắm tay chuẩn xác đánh vào tay phải của Goblin, tạo thành 12 điểm thương tổn.

Thuộc tính trí lực rất cao, trang bị cũng tốt hơn cô, thương tổn tạo thành chừng gấp đôi cô. Hạ Viêm tự nhẩm trong bụng, động tác cũng không chậm. Cô lấy Pháp trượng tân thủ trong kho hàng tùy thân ra, bắt đầu công kích.

Giây tiếp theo, đạn ma pháp tinh chuẩn trúng ngực Goblin, tạo thành 6 điểm thương tổn.

Hạ Viêm vừa mới nhếch khóe miệng, liền thấy một phát đạn ma đánh trúng bụng Goblin, đồng dạng gây ra 6 điểm thương tổn.

“Cùng giống trò chơi bình thường, không phải khó lắm.” Trường Tương Tư lẩm bẩm.

Hàn Phong cười lạnh, giễu cợt nói, “Kết thúc phó bản rồi hẵng khoác lác. Hiện tại đã bắt đầu mạnh miệng, không sợ chém gió quá rách lưỡi hả!”

Vừa nói, ông ta vừa giơ pháp trượng lên, lại thêm một phát đạn ma bay vèo trên không trung.

Năm con Goblin đi ra từ cái khe, đứng trước dãy lầu học. Phát hiện bị công kích, chúng nó rú lên, quơ cây chùy gai, cất bước chạy tới gần.

Đạn ma pháp lại một lần nữa đánh trúng con Goblin gần cạn máu, sau đó…ba người không hẹn mà cùng dừng động tác, chuyển qua công kích một con Goblin khác.

Trường Tương Tư vừa định nói mình sợ hãi quá, cho nên rối quá hóa loạn. Đến khi thấy được phản ứng của những người khác, bất giác bảo trì trầm mặc — có gì mà phải giải thích? Ba người căn bản có chủ ý giống nhau!

Lượng máu của Goblin cỡ trên dưới 50. Một con bị công kích, giá trị sinh mệnh liên tiếp -12, -6, -6, thanh máu vừa vặn giảm bớt một nửa.

Lúc sau bị đạn ma pháp của Hàn Phong đánh trúng, giá trị sinh mệnh -11, còn thừa 15 máu. Đây là một con số cực kỳ là khó xử, Hàn Phong giết không xong, cô và Liệt Diễm cũng không giết được.

Nhưng nếu có ai không kiềm chế được, phát động công kích trước thì tình huống sẽ khác ngay. Nếu Hàn Phong đánh trước, tiểu quái chỉ còn dưới 5 máu, cô với Liệt Diễm liền có cơ hội đoạt một kích cuối cùng; nếu cô hoặc Liệt Diễm đánh trước, tiểu quái còn thừa dưới 10 máu, Hàn Phong liền có thể nhẹ nhàng giết tiểu quái.

Bởi vậy, vì tranh đoạt quyền kích sát, ba người bắt đầu so kiên nhẫn.

Thấm thoắt, lại một con tiểu quái bị đánh chỉ còn tí máu, còn thêm một con chỉ còn nửa máu.

Hạ Viêm nhịn không được đề nghị, “Thay phiên nhau giết đi. Một đám tàn máu lại không đánh chết, rất dễ lật thuyền.”

“Được nha, ở đây tổng cộng năm con tiểu quái. Ba con về tôi, hai người các cô mỗi người một con, mọi người thay phiên nhau đánh.” Hàn Phong nghiêm trang mà phụ họa.

“Chú cho là chú thương tổn cao, thì nhất định sẽ đoạt được kích sát chắc?” Trường Tương Tư nhẹ giọng nói thầm, khẽ cười nghiền ngẫm. Cô ta thấy, mỗi người đều có cơ hội hoàn thành một kích cuối cùng , không nhất thiết phải đáp ứng đề xuất của Hàn Phong.

Trong lúc nói chuyện, con tiểu quái thứ ba dần cạn máu.

Trên thực tế, thao tác của ba người thao tác đều không tồi, công kích cũng không chệch. Nếu không vướng chuyện chia chiến lợi phẩm không đều, đối phó năm con Goblin không áp lực chút nào.

Dù ý kiến không được nhất trí, nhưng nguy hiểm đã gần ngay trước mắt. Bởi lúc này, năm con Goblin đã chạy đến trước mặt. Một con vung chùy, đánh tới Hạ Viêm. Hai con nhắm vào bắp chân Hàn Phong, hai con còn lại đánh vào cánh tay và bụng của Trường Tương Tư.

Hạ Viêm lùi nhanh về sau, Hàn Phong lăn tại chỗ lăn một vòng, suýt soát tránh thoát công kích.

Chỉ có Trường Tương Tư trở tay không kịp, bị đánh trúng, giá trị sinh mệnh -10, -9.

Lượng máu của cô ta vốn khá thấp, tổng cộng chỉ 40, giờ thoáng cái đã mất một nửa!

Điểm sinh mệnh hao hết, nhân vật trò chơi tử vong, chính mình cũng sẽ chết…… Nghĩ vậy, mặt cô ta trắng bệch, gấp giọng hô to, “Cứu tôi với!”

Lúc này, con tiểu quái thứ tư cũng gần cạn máu.

Hàn Phong giơ pháp trượng lên, thấp giọng niệm chú, “Gai Đất.”

Nói thì chậm, nhưng rất nhanh, trên mặt đất bỗng mọc lên một mảng gai đất lớn.

Đầu gai cực kỳ bén nhọn, dễ dàng xuyên thủng thân thể tiểu quái, một phát diệt bốn con. Về phần con Goblin còn lại, lúc này cũng đã thoi thóp một hơi, cách cái chết không xa.

Hạ Viêm tận dụng cơ hội, ngay lập tức bổ đao.

Đạn ma pháp đạn bay thẳng một đường, chuẩn xác trúng đầu Goblin. Chỉ thấy nó tru lên một tiếng cuối cùng, sau đó tiêu tán trong không khí.

Năm con Goblin, Hàn Phong giết bốn con, Liệt Diễm giết một con, chỉ có cô ta không có phần. Trường Tương Tư càng nghĩ, sắc mặt càng khó coi.

Hàn Phong thu hồi pháp trượng, thờ ơ nói, “Trên thực tế tôi có sát thương lớn nhất, muốn cướp kích sát thì nhất định có thể cướp được.”

Ông ta nghe được! Nghĩ đến đây, Trường Tương Tư cứng đờ cả người.

Hạ Viêm bước từng bước đến gần, giơ Pháp trượng tân thủ nói một câu, “Cấp Cứu.”

Giây tiếp theo, lượng máu của Trường Tương Tư +3, +3, +3…… thẳng tới 36.

Hạ Viêm lấy di động ra xem xét, phát hiện tiến trình nhiệm vụ có thay đổi.

【 Nhiệm vụ mặc định một: Lượng trị liệu lớn hơn 300. ( 15/300 ) 】

【 Nhiệm vụ mặc định hai: Tự tay giết 5 con Goblin. ( 1/5 ) 】

【 Nhiệm vụ tùy chọn hai: Thanh lý toàn bộ Goblin trong phó bản. ( 9/100 ) 】

Mặt khác giá trị pháp lực còn 46,hiện đang khôi phục với tốc độ 2 điểm / mỗi phút.

Đợi các đội viên nghỉ ngơi xong, Hàn Phong bỏ lại một câu, “Lên tầng.” Sau đó cất bước, đi thẳng lên trước.

Hạ Viêm không ý kiến, ngoan ngoãn theo đuôi.

Trường Tương Tư bước nhanh tới gần, vẻ mặt không cam lòng, thấp giọng nói, “Cô cam tâm làm không công hả, nhường tất cả chỗ tốt cho ông ta?”

Hạ Viêm ngữ khí bất đắc dĩ, “Bằng không phải làm sao? Xem tình huống trước mắt, Hàn Phong đích xác là chủ công.”

Nhìn ba người tiêu diệt năm con Goblin có vẻ nhẹ nhàng, kỳ thật cũng nhờ có Hàn Phong. Nếu chỉ có hai người mới liên thủ, sát thương không đủ, phải cò cưa rất lâu mới giết sạch quái được. Trong lúc đó có biến cố khác hay không, khó mà nói được.

Huống chi…… Hạ Viêm nhìn lướt qua giao diện thuộc tính, biểu tình vạn phần đau thương. Cô là vú em mà!! Ngoài đi theo để trộm đầu người, còn có thể làm gì khác giờ?

Vốn tính một mình một người có thể hoàn thành nhiệm vụ mặc định, nhưng tiếp xúc với bọn Goblin rồi, cô triệt để bỏ ý định đó —— tiểu quái kéo bè kéo lũ mà đi, nếu bị vây, mỗi con một gậy, lượng máu sẽ cạn trong nháy mắt!

“Không phải là do vào trò chơi sớm hơn à?” Trường Tương Tư căm giận bất bình, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nếu thuộc tính giống nhau, trang bị không khác mấy, tôi sẽ không thua ông ta đâu.”

Hạ Viêm đặc biệt muốn hỏi, giả thiết như vậy có ý nghĩa sao? Người ta đúng là vào trò chơi trước, thuộc tính cao, trang bị tốt nha! Đã so không được, vậy thì phải “đau để trưởng thành”[2] được không?

Có điều không đợi cô đáp lời, di động đã rung lên. Mở lên xem, thông báo của hệ thống hiện ra trước mắt, 【 Người chơi “Tiểu Đào Khí” đã tử vong. 】

Bầu không khí bỗng ngưng lại.

**

Cùng thời gian, một người mới toàn thân run rẩy, không ngừng lẩm nhẩm, “Hắn đã chết, hắn đã chết……”

Một người mới khác tên là “Đoan Mộc”, lúc này sắc mặt khẩn trương, biểu cảm vô cùng ngưng trọng.

Oanh Phi Thảo Trường không kiên nhẫn quát, “Câm miệng! Còn ồn ào nữa tôi liền mặc kệ các người!”

Người mới kia rùng mình, nhanh chóng ngậm miệng.

Đoan Mộc lại không hề sợ hãi, chậm rãi lên tiếng, “Nếu chê chúng tôi phiền, cứ đi ngay từ đầu là được, cần gì miễn cưỡng ở lại?” Đã không nói rõ App “Phó Bản Thực Tế” là cái quái gì, lại không chịu giải thích quy tắc trò chơi, càng nhìn càng thấy ghét.

Oanh Phi Thảo Trường không kiên nhẫn nói, “Người trong bốn bể đều là mẹ cậu chắc? Các cậu không tin, tôi phải phí lời nói cho các cậu tin sao? Mơ đi nhé!”

Đoan Mộc im lặng. Ả này nào có thử thuyết phục bọn họ? Rõ ràng cái gì cũng không nói! Tiểu Đào Khí tưởng lầm là nhân vật trò chơi chết đi, người chơi có thể thoát khỏi phó bản, vậy nên mới cố ý tự tử……

“Mà nói lại thì,” Oanh Phi Thảo Trường nhếch khóe môi, cười lạnh, “Tôi đây không phải đang lấy một ví dụ “tươi sống” để dạy các cậu sao? Nhân vật trò chơi hao hết điểm sinh mệnh, người chơi sẽ chết theo, nhớ kỹ chưa?”

Đoan Mộc trầm mặc không nói, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

**

[1] Nguyên văn: Lang nha bổng

[2] Nguyên văn: Đáng khinh phát dục – thuật ngữ game “Vương giả vinh diệu – Kings of Glory” – ý chỉ phải chậm rãi tích tụ lực lượng để trưởng thành, không xúc động đánh bừa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp