Tống Húc Dương nằm nhoài trên bàn học, cậu vừa làm xong một đề vật lý, hơi chút thất thần.
Thứ Trình Mạt muốn là lớn lên. Còn Tống Húc Dương muốn cái gì?
Hồi còn học tiểu học, Tống Húc Dương muốn có ô tô điều khiển từ xa. Lên cấp hai thì muốn giống như Lý Tiêu Dao trong Tiên Kiếm luyện được một thân tuyệt thế võ công. Hiện tại lớp 11, muốn có thêm thời gian chơi bóng rổ chơi game, cũng muốn thi vào một trường đại học tốt.
Nhưng thật ra vào khoảng thời điểm còn sớm hơn khi cậu muốn có ô tô điều khiển từ xa, cậu đã mong ước một điều.
Quan hệ vợ chồng giữa Tống Tử Minh và Chu Oánh không tốt, nhiều năm qua dường như đều trong trạng thái sống riêng, vừa chạm mặt liền cãi nhau, nhưng hai người vẫn rất thương yêu Tống Húc Dương, Tống Húc Dương lớn lên trong hoàn cảnh đầy đủ vật chất và tình yêu. Nếu mà nói để nói thiếu cái gì——
Tống Tử Minh bận rộn gầy dựng sự nghiệp, mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng. Chu Oánh cũng tất bật công việc của mình, thường xuyên trực đêm, còn bận đánh giá bình bầu chức danh. Tống Húc Dương khi còn nhỏ đã từng rất muốn có ai đó bên cạnh mình, cậu cực kỳ muốn có một người em trai.
Tống Húc Dương nói: “Me, mẹ sinh cho con em trai đi.” Chu Oánh trả lời có lệ: “Một mình con đã đủ lo lắng rồi, nào có thêm tinh lực nuôi thêm một em trai nữa.”
Tống Húc Dương lại đi tìm Tống Tử Minh: “Ba, con muốn có em trai.”
Tống Tử Minh thật ra động tâm. Đứa con trai Tống Húc Dương này hoàn toàn là con nhà người ta trong truyền thuyết, vẻ ngoài đáng yêu, tính cách hay cười nói vui vẻ, ai gặp cũng thích. Sinh thêm một đứa giống vậy thì có gì không tốt chứ? Chẳng qua là thêm một phần tiền sữa bột, tuy rằng việc kinh doanh của ông không quá lớn nhưng dư sức nuôi hai đứa nhỏ áo cơm vô lo.
Khi ấy vẫn đang thực thi chính sách một con, có điều Tống Tử Minh không quá để ý, dù sao ông cũng từ chức không làm trong nhà nước nữa nên không sợ vi phạm kỷ luật, cùng lắm thì bị phạt tiền, sinh một đứa thì cứ sinh đi. Nhưng Chu Oánh dường như luôn có vô số bất mãn và bắt bẻ với ông, trái ngược với ông thì Chu Oánh khá là lãnh đạm chuyện nam nữ. Tống Tử Minh hiếm khi có thời gian về nhà một tháng, cuối cùng vẫn phải dọn về phòng văn phòng làm việc của mình, ý định có thêm một đứa con với Chu Oánh cũng bị xua tan. Sau đó lại cùng Trình Hiểu Thu sinh ra một đứa trẻ vốn không nên sinh, giây phút Tống Tử Minh được thông báo đây là con trai mình, Tống Tử Minh sớm mất sạch tâm tình muốn có đứa trẻ thứ hai từ lâu, chỉ cảm thấy châm chọc cực lớn.
Tóm lại, Tống Húc Dương khi nhỏ không được như ý nguyện có một cậu em trai.
Về sau, Tống Húc Dương nhìn thấy trong cửa hàng gần nhà trẻ bán bán gà con và thỏ con. Gà con được nhuộm bằng đủ loại bột màu đỏ, vàng, xanh lá cây, chen chúc đầy màu sắc trong hộp carton; những con thỏ màu trắng và xám thì ở trong thùng giấy khác, yên lặng gặm lá cây.
Tống Húc Dương lập tức rung động với thỏ con, thỏ trắng có đôi mắt long lanh, bàn chân múp míp, đặt trong lòng bàn tay như một quả cầu tuyết. Cậu năn nỉ mẹ mang thỏ con về nhà nuôi.
Chu Oánh đương nhiên không đồng ý, bà ngại dơ. “Con thỏ hôi muốn chết, nuôi trong nhà mùi không là mùi, không được!”
Nguyện vọng của Tống Húc Dương lần nữa thất bại, cậu đau lòng ngồi trước cửa hàng, sờ tới sờ lui thỏ nhỏ.
Chu Oánh không đồng ý yêu cầu của Tống Húc Dương, nhưng không bao lâu sau, bà mua cho con trai một con thỏ bông đồ chơi. Tống Húc Dương là một đứa trẻ rộng lượng, đã sớm quên mất mình buồn thế nào khi mẹ không cho nuôi thỏ, cậu nhận được món đồ chơi thỏ bông này, vô cùng vui vẻ.
Những lúc chỉ có một mình ở nhà, cậu sẽ để thỏ bông lên ghế, giả bộ nhập vai nói: “Bé thỏ, em là em trai của anh! Em phải nghe lời anh!” Tống Húc Dương đi đến đâu cũng mang theo thỏ bông, kể cả lúc nghịch cát với những bé trai khác, cậu cũng đặt thỏ sang một bên, nói: “Em trai, chờ anh, anh sẽ xây một tòa lâu đài cho em.”
Sau đó có một lần, đơn vị của Chu Oánh tổ chức du lịch, dự định nghỉ qua đêm ở một nhà nghỉ suối nước nóng, Chu Oánh dẫn theo Tống Húc Dương đi cùng. Trước khi đi Tống Húc Dương cũng mang theo cả thỏ con của mình.
Buổi tối, bữa tiệc của người lớn luôn luôn kéo dài, giống như trong bữa tiệc không kể hết chuyện, Tống Húc Dương sớm ăn no bụng, ôm con thỏ chạy ra ngoài sân nhà nghỉ chơi, cậu vừa ôm thỏ con vừa nhặt một nhánh cây gỗ trên mặt đất vẽ tranh, lúc ngẩng đầu cậu bỗng trông thấy Lương Tư Vũ. Lương Tư Vũ là con trai của y tá Lưu đồng nghiệp với mẹ cậu, bằng tuổi Tống Húc Dương, chẳng rõ vì sao mà hai người luôn xích mích.
Nhưng hôm nay, có lẽ do món đồ chơi trong tay Tống Húc Dương quá đáng yêu, Lương Tư Vũ nhìn chằm chằm cậu nửa ngày, nói: “Cậu cho tôi mượn đồ chơi chút đi.”
Tống Húc Dương không đồng ý, nói: “Đây không phải đồ chơi mà là em trai tôi.”
Lương Tư Vũ nghĩ nghĩ, quay đầu chạy đi, một lát sau trở về với một mô hình Transformers. “Tôi và cậu đổi đồ chơi.”
Mắt Tống Húc Dương sáng rực lên. Lương Tư Vũ nghịch nghịch Transformers trong tay, không biết ấn hai ba cái nút nào mà Transformers lập tức hóa thành hình dạng xe tăng, còn phát ra âm thanh bắt tai.
“Thế nào, đổi không?”
Tống Húc Dương do dự một chút, rốt cuộc đồng ý. “Chỉ đổi một lát thôi.”
Cầm Transformers, Tống Húc Dương cảm thấy cực kỳ mới mẻ, trong chốc lát sắm vai đại anh hùng cứu vớt thế giới, lát sau lại ôm Transformers nhảy qua kia nói: “Xem ta làm sao tiêu diệt ngươi!” Mãi đến khi Chu Oánh tan tiệc, vào sân tìm cậu. “Dương Dương, mau theo mẹ đi ngâm suối nước nóng!”
Tống Húc Dương kiếm Lương Tư Vũ khắp nơi, phát hiện không thấy bóng dáng cậu ta đâu cả. “Mẹ ơi, con muốn lấy đồ chơi từ Lương Tư Vũ.”
“Ngày mai rồi nói sau, vừa nãy hình như mẹ nó dẫn ra ngoài rồi.” Chu Oánh có chút bất mãn lẩm bẩm một câu, “Con sao lại chơi với nó chứ?”
Tống Húc Dương đành phải cùng Chu Oánh đi tắm suối nước nóng trước. Tắm xong trở về phòng nhà nghỉ, Tống Húc Dương vẫn không thấy Lương Tư Vũ đâu cả, nhưng vì theo đoàn du lịch suốt một ngày, cậu cực kỳ mệt nhọc, nằm trên giường thoáng chốc chìm vào giấc ngủ. Lúc sắp ngủ trong lồng n.gực cậu trống trơn, mơ màng cảm thấy hối hận vô cùng, cậu nhớ em trai thỏ con.
Buổi sáng ngày hôm sau ngồi xe buýt xe trở về. Chu Oánh và y tá Lưu được phân đi trên hai chiếc xe khác nhau, Tống Húc Dương lại không thể gặp Lương Tư Vũ. Dọc đường đi câu luôn thất thần. Transformers trong tay cũng không còn chơi vui nữa. Cậu không muốn cứu vớt thế giới, cậu chỉ muốn nhanh chóng đổi em trai thỏ nhỏ về.
Xe buýt dừng ở điểm tập hợp, Tống Húc Dương vội vàng nhảy xuống tìm Lương Tư Vũ, thoáng thấy hai tay Lương Tư Vũ trống trơn, cậu nôn nóng hỏi: “Em trai thỏ con của tôi đâu?” Lương Tư Vũ ấp úng, nói: “Để ở nhà nghỉ rồi.”
Tống Húc Dương òa lên khóc lớn. Chu Oánh vội vạy tới hỏi rõ ràng tại sao, còn an ủi cậu bảo rằng sẽ gọi điện qua nhà nghỉ hỏi thăm một chút. Ai ngờ điện thoại chuyển qua đầu bên kia, người ta bảo đã dọn dẹp phòng sạch sẽ, căn bản không thấy món đồ chơi nào cả.
Em trai biến mất không còn tăm hơi.
Tống Húc Dương lập tức đẩy ngã Lương Tư Vũ trên mặt đất, hét: “Trả em trai cho tôi!”
Y tá Lưu nghe động tĩnh cũng chạy lại, bất mãn kéo hai đứa trẻ ra, nói: “Sao có thể vì một món đồ chơi mà đánh bạn, mấy đứa nhỏ cùng nhau chơi, khó tránh khỏi chuyện như vậy, nếu không thì chúng tôi đền bù cho cháu một con khác.”
Tống Húc Dương nghe như không nghe, lau khô nước mắt, quật cường quay đầu bỏ đi.
Sau này dần dần trưởng thành. Thế giới giống như một chiếc kính vạn hoa rực rỡ, nháy mắt liền chuyển sang một khung cảnh mới tinh, nhiều thứ ùa đến khiến Tống Húc Dương không kịp xuể tay, từ từ đã quên đi câu chuyện ấu trĩ ngày bé.
Mất mát cũng được, vui vẻ cũng hay, đều trở thành ngôi sao nhỏ bé phát ra ánh sáng ti ti vụn vặt, những mảnh vụn của vì sao đều cách xa hàng triệu năm ánh sáng.
“Này, ngẩn người ở đây làm gì, hết giờ tự học rồi, tôi phải khóa cửa lớp.” Đỗ Tiên Tiên vươn bàn tay ra vẫy vẫy trước mặt Tống Húc Dương, “Cùng về không?”
Tống Húc Dương tỉnh dậy từ trong hồi ức: “Cậu không về với Đinh Viện à?”
“Hôm nay cậu ấy đến nhà bà ngoại, không cùng đường với tôi.”
Tống Húc Dương cười: “Vậy sứ giả hộ hoa của cậu đâu?”
“Cậu ta sắp thi đấu, phải cùng đội mình luyện tập thêm.” Đỗ Tiên Tiên nói xong mới chợt giật mình, “Ai? Sứ giả hộ hoa cái gì chứ? Tống Húc Dương cậu đừng có nói bậy bạ!”
Hai người đạp xe trong bóng đêm, tâm tình của Đỗ Tiên Tiên rất tốt, vừa lái xe vừa ngân nga. Đang đi bỗng nhiên nhớ đến cái gì, cô hỏi Tống Húc Dương: “Cậu biết Triệu Lôi từ cấp hai à?”
“Đúng vậy, tôi học lớp một, cậu ấy học lớp hai, chơi bóng rổ thì quen nhau.”
“Trận bóng rổ đó cuối cùng lớp nào thắng?”
Tống Húc Dương cười cười: “Là lớp bọn họ thắng, Triệu Lôi chưa nói cho cậu hả? Từ lúc tôi biết cậu ta tới giờ, chưa bao giờ có trận bóng nào mà cậu ta thua cả.” Kỳ thật trận thi đấu ấy tuy rằng lớp Triệu Lôi thắng, nhưng một mình Tống Húc Dương phát được hơn Triệu Lôi hai điểm, Triệu Lôi vì vậy mà vẫn luôn đòi cậu solo lại.
Đỗ Tiên Tiên khó tin: “Từng nói rồi, tôi còn tưởng cậu ta khoác lác cơ đấy! Cậu ta giỏi như vậy sao? Tôi như thế nào ——”
Xoẹt một tiếng, xe đạp của Đỗ Tiên Tiên ngã xuống.
“Cậu không sao chứ?” Tống Húc Dương vội vàng dừng lại, xuống xe nhìn thì phát hiện hóa ra là tuột xích.
“Tôi với Triệu Lôi đúng là oan gia mà! Mới chỉ nhắc đến tên cậu ta thôi mà có thể tuột xích được, quỷ tha ma bắt!” Đỗ Tiên Tiên ảo não.
Tống Húc Dương vui vẻ cười to, hai người dắt xe bên lề đường, Tống Húc Dương xắn tay áo lên giúp Đỗ Tiên Tiên gắn lại xích, không mất bao nhiêu công sức đã khôi phục lại như cũ, Tống Húc Dương nói: “Cậu đạp thử xem.”
“Cảm ơn cảm ơn!” Đỗ Tiên Tiên sải bước lên xe, nói, “Tôi mời cậu ăn cơm nha!”
Tống Húc Dương nghĩ nghĩ, hôm nay Chu Oánh làm ca đêm, Trình Mạt một mình ở nhà. Cậu xua xua tay, nói: “Cậu cứ để đó đi, hôm nào bảo Triệu Lôi mời, dù sao cũng là bởi vì cậu ta mới thành ra như vậy!”
Đỗ Tiên Tiên vui vẻ leo lên xe.
Về nhà, trong phòng khách yên tĩnh.
Lăn lộn một chuyến, thời điểm trở về đã muộn hơn ngày thường một chút, Tống Húc Dương phát hiện Trình Mạt đang đợi mình, nhưng có vẻ chờ lâu lắm nên em dựa vào ghế sofa trong phòng khách thiếp đi rồi.
Tống Húc Dương đến gần em. Trình Mạt nhắm mắt, lông mi dài mà rậm, khuôn mặt vô cùng thanh tú, nhưng đường nét thì không thư giãn bao nhiêu, thoạt nhìn ngủ không ngon giấc.
Tống Húc Dương khẽ khàng bế em lên.
Trình Mạt lập tức tỉnh, em mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn Tống Húc Dương, kêu: “Anh.”
“Ngủ ở đây sẽ cảm lạnh. Về phòng thôi.” Tống Húc Dương ôm em lên lầu, “Em ngủ tiếp đi.”
Bất an bao phủ trên mặt Trình Mạt bay biến, em dụi đầu vào lồng ng.ực anh trai nhắm mắt.
Tống Húc Dương bỗng dưng nghĩ đến chuyện khi còn nhỏ.
Cậu đã từng rất muốn có một em trai. Em trai thỏ con của cậu đã trở lại.
Trình Mạt thiếp đi, lần này ngủ thật sự say giấc.
Tống Húc Dương thả em nằm trên giường của em.
Từ cái ngày bị Chu Oánh quở trách, buổi tối hai người đều tự làm bài tập ôn bài trong phòng riêng, Trình Mạt đã lâu không tìm cậu hỏi đề tiếng Anh, mà cậu cũng đã lâu không đi qua phòng Trình Mạt.
Tống Húc Dương phát hiện không biết từ khi nào mà trên bàn của Trình Mạt nhiều thêm rất nhiều đề luyện thi, ngoại trừ tài liệu cậu mua cho em còn có thêm những tài liệu mới khác, nằm chỉnh tề một chồng cao ngất. Cậu tiện tay mở một quyển ra xem thử, chữ viết ghi chú bên trong đầy ắp. Thành tích Trình Mạt tiến bộ nhiều như vậy, quả thật em đã bỏ ra không ít công sức.
Trên bàn còn để cuốn sổ nhật ký màu xanh da trời mua lần trước ở hiệu sách. Tống Húc Dương tò mò sờ sờ mật mã nho nhỏ của cuốn nhật ký kia, cuối cùng vẫn đặt nó về chỗ cũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT