Trước kỳ nghỉ đông hai tuần cuộc thi giao lưu giữa các trường trong sự mong mỏi của toàn thể học sinh và giáo viên rốt cuộc cũng đến.

Tháng trước Tần Phong vượt mặt một đám người tăng lên hạng thứ 150 toàn khối khiến toàn trường một mảnh ồ lên.

Chu Khánh giả bộ khóc hức hức trước mặt Tần Phong, anh bị cậu ta làm cay mắt không chịu được muốn đánh người.

"Anh Phong, tại sao cùng nói là sống chết có nhau vậy mà giờ anh lại bỏ em mà đi hả?, anh có biết là em buồn lắm không?"

Trước đó thành tích của cậu ta tuy tệ, nhưng vẫn vừng vàng mà áp trước Tần Phong vài hạng. Nào ngờ đâu người này lãng tử quay đầu, không làm thì thôi mà đã làm là làm cho ra trò khiến cậu ta phóng xe cũng đuổi theo không kịp.

Chu Khánh dưới *** uy của Tần Phong vậy mà cũng học hành cho ra trò một trận, đáng tiếc dù cậu ta có cố gắng bao nhiêu vẫn không có buff.

Lệ nóng khoanh tròng, niềm tin đã tắt Chu Khánh diễn trò chán chê bị Tần Phong không chút lưu tình đá về lớp học.

Mạnh Như nhìn Tần Phong hiện tại càng nhìn càng thấy vừa mắt.

Không hổ là cún con mà ta chấm, thế này thì chẳng mấy chốc nữa cô sẽ đem Tần Phong lên đỉnh nhân sinh ha ha.

Tần Phong nhìn vẻ mặt không biết đã bay đi đâu của cô thì quả thật bất đắc dĩ. Người này thỉnh thoảng suy nghĩ thường hơi đi ra ngoài vũ trụ và nhận thức của anh một chút, cơ mà anh cũng quen rồi.

Anh bẹo má cô kéo người đang lơ lửng trở về:"Nghĩ gì đấy."

Mạnh Như cũng nhanh mồm nhanh miệng đáp:"Nghĩ đến việc đưa cậu đi vấn đỉnh thiên đạo á."

Tần Phong:"....."

Khụ!

"Tối qua lúc tôi về cậu lại lén đọc tiểu thuyết linh tinh đúng không?"

Mạnh Như có chút chột dạ, đưa đề tài đi hướng khác nhanh quá cô đỡ không nổi.

"Nào...nào có, tối qua tôi ngủ sớm lắm nhé."

Hửm, Tần Phong liếc nhìn hai cái quầng thâm mắt trên mặt người nào đó nhịn không được trêu tức:

"Mấy tiếng sau khi tôi rời đi hử?"

"Hai tiếng..." Mạnh Như lý nhí cúi đầu, tối qua sau khi hai người học tập xong thì cũng đã rất muộn rồi, ban đầu cô cũng chỉ định lướt một chút để ngủ nào ngờ truyện lại cuốn quá nên thành ra sáng sớm cô đi học với hai cái quầng thâm.

Tần Phong sáng ra đón cô đi học cũng đã thấy nhưng không nói gì, đến lúc lên xe thì điều chỉnh tư thế cho cô nằm ngủ. Lòng thầm nhủ sẽ lén xóa hết đống truyện mà cô load về máy.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến cuộc thi các giáo viên càng lúc càng đứng ngồi không yên. Mặc cho khuyên nhủ nịnh nọt bao nhiêu Mạnh Như vẫn không đồng ý tham gia cuộc thi, nguyên nhân là hiện tại cô chỉ đứng thứ 45 nếu lấy thành tích này đi thi thì sẽ khiến các bạn trong top 5 cảm thấy không tốt.

Chủ nhiệm toán tức đến vểnh râu mép, Trang Phóng Cầm cũng đành bó tay chịu trận.

Hạng 45 đó không phải do em lề mề không chịu đi lên hay sao, nếu em đi lên chúng tôi cũng đâu cần phải chịu thiệt thòi như vậy.

Nói là nói vậy Mạnh Như cũng hiểu được nỗi lòng các thầy cô chứ, nhưng mà tổ hợp của nam nữ chính đã được định đoạt rồi hiện tại đang vào thời điểm quan trọng của cốt truyện cô thật sự muốn xem không có mình và Tần Phong xúc tác nam nữ chính có còn bền chặt được nữa không.

Thêm nữa nếu cô tham gia thi thì có vẻ gian lận quá, cô cảm thấy mình vẫn nên xem một chút thì hơn.

Nhưng Mạnh Như lại không biết được, cái thứ gọi là số phận sắp đặt này muốn tránh cũng tránh không nổi.

Bỏ qua chuyện đó là của hai ngày sau, ngay lúc này Mạnh Như gặp một chuyện rất khó đỡ.

Cô gặp được mẹ của Tần Phong ngay dưới sảnh trung tâm thương mại. Dường như Liễu Thanh Thanh có cuộc làm ăn với đối tác trong tòa nhà này.

Dáng vẻ Liễu Thanh Thanh mỹ lệ xinh đẹp là một nữ doanh nhân thành đạt không chỉ có khí chất mà còn có mị lực của phụ nữ tuổi tầm trung. Ánh mắt bà lia qua nắm tay của hai người, Mạnh Như có chút giật mình muốn né tránh nhưng chỉ vừa động đậy Tần Phong đã nắm tay cô thật chặt.

Quan hệ mẹ con họ có vẻ hơi kỳ lạ, Mạnh Như cảm thấy như vậy. Thái độ khi nhìn thấy Tần Phong của bà có hơi....hờ hững?

Cô cảm nhận được tâm trạng Tần Phong không tốt lắm, nhưng hiện giờ cô cũng không tiện nói gì nhiều chỉ im lặng để anh nắm tay cô thật chặt.

Liễu Thanh Thanh đi được một đoạn ngắn liền dừng lại quay sang nói gì đó với trợ lý, chỉ lát sau người kia đã đứng trước mặt Tần Phong và Mạnh Như.

"Thiếu gia, phu nhân chuyển lời: Tần gia không phải chỗ lúc nào muốn về thì về."

Nói xong cũng không nhìn sắc mặt của Tần Phong mà quay lại vị trí của mình ngay lập tức.

Mạnh Như giật giật nắm tay ngước lên nhìn anh, quả thật thời gian này cô chưa từng thấy Tần Phong nói về nhà lần nào.

Đoàn người phía trước tiếp tục đi, Liễu Thanh Thanh như có như không mà liếc qua Mạnh Như một cái. Mạnh Như liền khó hiểu: Vì cớ gì cô chỉ mới gặp bà lần đầu mà vị phu nhân Tần thị kia lại khó chịu với cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play