Hai bên đánh nhau không khỏi sẽ thoát khỏi việc bị gọi phụ huynh.
Gia cảnh Chúc Húc cũng tuy yếu thế nhưng cũng không phải dạng vừa, thấy Tần Phong không có người lớn đến liền yêu cầu kiện tụng.
"Tôi nói cho cậu biết Tần thiếu gia, gia cảnh nhà cậu có lớn đến đâu thì tôi cũng sẽ lôi chuyện này ra tòa."
Chu Khánh nhìn thấy mẹ nào con đấy trước mặt có chút đau đầu cười khẩy:"Ha, ra tòa. Vậy để tôi nói nhé." Cậu ta chỉ tay vào mặt Chúc Húc nói:"Tôi cũng sẽ kiện lại con trai bà vì tội phỉ báng xúc phạm danh dự."
Chúc Húc nghe vậy thì giật mình:"Mày nói nhảm, bằng chứng đâu."
"Vậy bằng chứng của mày đâu?"
"Vết thương trên người tao chẳng lẽ lại do tao tự tạo?"
Tần Phong lúc này kéo Chu Khánh trở lại, ung dung nói:"Biết đâu được là chúng mày tự tạo, dù sao chúng mày có bốn thằng. Chó mèo đánh nhau rồi vạ lây đến tao thì sao? mày đâu thể chứng minh vì tao ở đó mà lại cho rằng tao đánh mày?"
"Mày mày..."
Chúc Húc tức đến khó thở, đổi trắng thay đen. Tần Phong ỷ vào việc trong wc không có camera mà đổi trắng thay đen.
"Mày dám làm không dám nhận."
"Tao chỉ phòng vệ chính đáng." Tần Phong nhún vai sau đó ung dung mở điện thoại. Một loạt lời nói khó nghe của Chúc Húc từ trong điện thoại vang lên.
Chương Thành phản ứng đầu tiên là tức giận, đám học trò này không những đánh nhau mà còn tụ tập bôi nhọ người khác.
Chúc Húc bây giờ sợ tái mặt, hắn không ngờ Tần Phong lại ghi âm lại. Vội vàng chồm lên muốn đoạt chiếc điện thoại trong tay Tần Phong.
Tần Phong nhanh hơn một bước đem điện thoại ra xa.
"Chúc phu nhân nói xem, nếu kiện cáo thì ngày nào ra tòa hợp lý?"
"Chuyện..chuyện này, là hiểu lầm, hiểu lầm."
Ban nãy bà ta chỉ nói oai vậy thôi, nếu đem ra tòa kiện cáo thì với thế lực của Tần gia chẳng phải mọi chuyện đã rõ ràng rồi sao.
"Tôi ngược lại không thấy đây là hiểu lầm, cậu ta nói xấu bạn gái tôi, sau đó còn chột dạ mà hành hung tôi. Nếu chuyện này mà không làm ra trò thì chẳng phải đem mặt mũi Tần thị chúng tôi vứt hết sao."
Chúc phu nhân nghiến răng:"Cậu muốn thế nào "
Sau đó bà ta nhấn đầu Chúc Húc xuống bàn:"Xin lỗi đi."
Chúc Húc lúc này tuy bị lật ngược tình thế những vẫn không chịu thua hét lên:"Mẹ, là cậu ta đánh con."
Chúc phu nhân tát một cái lên mặt Chúc Húc:"Đánh mày thì sao chứ, tao có dạy mày đi nói xấu con gái nhà người ta à?. Mày có biết đó là con gái nhà họ Mạnh không mà mày dám nói xấu, nếu bung bét ra thì đến bố mày cũng không gánh chịu được hậu quả đâu con ạ."
Một màn mẹ dạy con đều được thu hết vào tầm mắt mọi người, Trang Phóng Cầm ngoài miệng khuyên can có chuyện gì từ từ nói không nên đánh nhau nhưng trong bụng lại nghĩ: Đánh hay lắm.
Khi Mạnh Như đến thì thấy tổ nhóm sáu bảy người đang ngồi viết bản kiểm điểm, Chu Khánh khóc không ra nước mắt. Rõ ràng là cậu ta không hề động tay động chân ấy thế mà vẫn phải viết bản kiểm điểm.
"Em chào các thầy cô ạ."
Mọi người đều ngước lên nhìn thiếu nữ vừa đến, Trang Phóng Cầm biết mà còn hỏi:"Có chuyện gì vậy em?"
"Em đến lấy tài liệu ạ."
Tần Phong che khuất một bên mặt không quay đầu ra nhìn cô, Mạnh Như càng thấy vậy càng sấn tới.
Mọi người thầm nghĩ: Lấy tài liệu ở phòng giáo vụ sao? phòng giáo vụ có hả?
Trang Phóng Cầm cũng không vạch trần, đúng là cô có một tập tài liệu cần đưa thật và thật trùng hợp là cô định cầm lên lớp lúc nãy.
"Qua đây lấy."
"Vâng."
Mọi người không ai nói gì, sau đó Chương Thành lên tiếng:"Được rồi, kiểm điểm đem về lớp viết. Bạn học Chúc thứ hai tuần sau đứng trước cờ xin lỗi. Giải tán đi."
Thế là nhóm người lục tục đi ra, Chúc phu nhân vì sự việc này nên ở lại trao đổi cùng giáo viên chủ nhiệm.
Trang Phóng Cầm nói với Tần Phong:"Lần sau có chuyện gì thì từ từ nói, không nên đánh nhau."
Tần Phong:"Nó đáng đánh, em gặp nó lần nào em đánh lần đó."
Cô Trang:"....."
Mạnh Như và Tần Phong sóng vai về lớp, Tần Phong che lại vết máu trên khóe môi khi đi còn cố ý cách xa Mạnh Như hai bước.
"Qua đây."
Tần Phong như con cún bự cụp tai mà đến.
"Bỏ tay ra."
Tần Phong ngoan ngoãn bỏ tay ra.
"Xấu lắm chứ gì."
Mạnh Như thật hết nói nổi, đưa tay ấn lên khóe môi anh một cái khiến Tần Phong la oai oái.
"Đau không, sao lại đánh nhau?"
Tần Phong không muốn cho cô nghe những lời nói thúi ngoắc của Chúc Húc, nghĩ đến là thấy bực.
"Tôi đang trừ gian diệt ác đó."
Biểu tình muốn được khen của anh hiện rõ trên mặt, đôi mắt sắc bén được thu lại trước người con gái.
Nếu anh không muốn nói cô cũng không hỏi nữa, hai người đến phòng y tế xin một chút cồn và băng dán vết thương để xử lý vết trên miệng anh.
Tần Phong ỷ mình cao lớn, khi anh ngồi xuống ghế hai chân cố ý mở ra kéo Mạnh Như vào trong vòng tay, ngẩng đầu chờ cô bôi thuốc cho mình.
Mạnh Như tay chấm cồn miệng khẽ nói:"Xấu trai quá."
Câu này làm Tần Phong tổn thương ghê gớm.
Đúng là sắc tàn tình tan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT