Tần Phong quấn khăn tắm đi ra, giọt nước hư hỏng chảy theo thân hình thon dài của thiếu niên phác họa ra đường cong cơ bắp đang dần nở nang rắn chắc.
Anh ngồi vào lên giường lau lau tóc như sực nghĩ ra gì đó anh khựng lại một chút đưa tay lấy chiếc điện thoại trên bàn mở sách ra không cần nhìn là bài nào liền tiện tay chụp luôn rồi gửi.
- Cậu rảnh không? Giúp tôi bài này.
Tin nhắn đã được gửi đi.
Tin nhắn chờ một hồi lâu vẫn chưa được xem.
Đang lúc Tần Phong chán nản định vứt điện thoại qua một bên thì tiếng thông báo tin nhắn kéo anh lại, anh liền nhanh chóng mở ra xem.
- Bài đó thuộc dạng khó đấy.
Mạnh Như gửi qua một hình ảnh chi tiết các bước giải, Tần Phong xem mà hoa cả mắt, vốn nghĩ chụp một bài vớ vẩn gửi qua nào ngờ trúng ngay câu nâng cao.
- Tôi có đề này cậu làm thử đi, bài đó thì một đoạn thời gian sau hãy làm lại.
Tần Phong phấn chấn hẳn lên ngồi vào bài học, Mạnh Như gửi một hình ảnh chụp qua, là một đề bài mà cô tự phân tích để đánh giá thực lực Tần Phong.
Tần Phong nhìn chữ viết tay đầy dứt khoát của Mạnh Như mà thấy lòng sôi sùng sục, bên cạnh có ngòi bút mà cô vừa viết xong còn chưa kịp cất gọn cũng lọt vào trong máy ảnh.
- Cậu làm đề này đi, sau đó gửi lại tôi.
- Được!
Tần Phong cất điện thoại tập trung làm bài, bây giờ anh không chỉ vì người đó mà còn vì bản thân mình. Nếu anh không cố gắng những người kia sẽ tiếp tục cười nhạo anh mất.
Tần Phong đã không đụng vào sách vở từ năm lớp 10 tuy vẫn lên lớp nhưng cũng chỉ chữ nghe chữ không thành ra làm bài liền lộn xộn một thể, sau khi anh làm xong liền chụp lại gửi qua cho Mạnh Như.
Mạnh Như bên kia vừa làm xong một đề tiếng anh, thấy tin nhắn anh gửi không nghĩ rằng Tần Phong vậy mà cũng làm khá nhanh đấy chứ.
Đến khi mở ra xem Mạnh Như quả thật có cảm giác ba chấm. Dù đã lường trước nhưng không ngờ Tần Phong lại có thể làm bài nát đến vậy, không nghĩ tới Lệ Thư An trong truyện có thể làm anh cải biến trở thành nhân vật có điểm thi ngang ngửa với Bùi Cảnh Thâm.
- Tôi làm sai nhiều lắm hả?
Tần Phong có hơi ngại ngùng nhắn tin hỏi Mạnh Như, quả thật có chút mất mặt mà. Nhưng biết sao được giấu dốt với thầy là điều không nên mà.
- Có một chút.
Tần Phong gửi qua nhãn dán cún xụ mặt.
Mạnh Như:"......" Đáng yêu như vậy không có hợp với hình tượng của cậu chút nào cậu biết không?
- Không sao đâu, dù sao cũng có câu đúng mà.
Câu này càng làm tim Tần Phong đau hơn, anh chỉ buồn buồn rep lại.
- Um!
Rốt cuộc cho dù sau này có lợi hại đến đâu thì hiện tại vẫn là tâm tình thiếu niên, bài làm sai nhiều thì vẫn là thất vọng thôi.
- Sáng mai tôi sẽ giảng lại cho cậu đề này, bây giờ muộn rồi tôi đi ngủ đây.
- Vậy cũng được, cậu ngủ đi, mai gặp.
- Mai gặp.
Mạnh Như gửi một nhãn dán khủng long chúc ngủ ngon, Tần Phong liền thuận tay tải luôn bộ nhãn dán đáng yêu này về máy.
Anh cũng gửi qua một nhãn dán khủng long như cô.
Bước đầu tiên là như vậy, hôm nay đến đây là đủ rồi.
Tại văn phòng làm việc của Liễu Thanh Thanh.
Người phụ nữ tao nhã đặt tách trà xuống bàn, phía bên cạnh là tập hồ sơ điều tra về Mạnh Như, bà nói với trợ lý bên cạnh.
"Đây là toàn bộ hồ sơ cậu tra được?"
Trợ lý cung kính đáp.
"Vâng thưa phu nhân, đây là toàn bộ thông tin về Mạnh tiểu thư của Mạnh gia."
Liễu Thanh Thanh cầm tập hồ sơ lên nhìn sơ qua, thật ra chuyện vị tiểu thư Mạnh gia này bà cũng đã nghe qua tiếng gió.
Ngang bướng, làm càn, không coi ai ra gì đây là những gì bà biết trong vài chuyến gặp mặt của các vị phu nhân thế gia, Mạnh gia tuy cũng có vài bất động sản cùng với thương nghiệp coi như có chỗ đứng nhưng trong mắt Liễu Thanh Thanh có địa vị là phu nhân Tần gia mà nói thì quả thật không đáng để bà để mắt.
Nhưng mà dạo gần đây bà không thể không để mắt đến, nói thế nào thì nói Tần Phong vẫn là đứa con mà Liễu Thanh Thanh sinh ra cho dù đã thật thất vọng về anh nhưng bà vẫn muốn Tần Phong sẽ quen các vị tiểu thư bề thế có học thức hơn chứ không phải là Mạnh Như tiếng xấu đồn xa này.
Trợ lý ở một bên muốn nói lại thôi, nhìn nhìn sắc mặt của Liễu Thanh Thanh rốt cục anh ta vẫn nói.
"Phu nhân, những bạn gái trước của Tần Phong thiếu gia cũng chỉ được vài ngày, có lẽ thiếu gia thấy điều gì đó mới mẻ nên cũng chỉ hứng thú qua thôi."
Liễu Thanh Thanh hơi nhướn mày đẹp rồi gõ gõ vài nhịp lên chiếc bàn tinh mỹ rồi nói:"Ta cũng mong như vậy."
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trực giác của người mẹ nói cho bà biết Tần Phong lần này có gì đó khác hẳn với suy nghĩ của bà.
Liễu Thanh Thanh nhìn ra ánh đèn rực rỡ của thủ đô bên ngoài cửa sổ, cuộc sống đô thị về đêm mới chỉ bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT